Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

MÙA BÁO HIẾU


MÙA BÁO HIẾU

 

Vào mùa báo hiếu Lễ Vu Lan

Khấn niệm song thân ở suối vàng

Thoát tục nhàn du nơi cõi Phật

Xuất phàm lạc thú cảnh thiên đàng

Sinh thành nghĩa nặng như Đông hải

Dưỡng dục ân sâu tựa Thái san

Quả phẩm phần hương dâng tế Mẹ

Lòng thành tử hiếu lộng thiên quang.

 

 

Cả đời tần tảo chẳng lời than

Hôm sớm chăm lo mãi vẹn toàn

Lặn lội mưa đông nơi bãi vắng

Dãi dầu lửa hạ tít sườn non

Miếng ngon dành dụm đâu phần mẹ

Giá lạnh canh chừng cạnh chúng con

Năm tháng ngược xuôi bao khó nhọc

Giờ này hưởng thụ bóng đâu còn.!

 

Liêu Đình Tự

 

BÀI HỌA:

 

THÂM TÌNH

 

Khi bóng xuân tàn nhạt sắc lan

Hè qua cúc tỏa ngát thu vàng

Lòng con lại nhớ câu thiên mệnh

Phận mẹ đà vui chốn địa đàng

Mộng cũ còn vương màu lữ thấn

Kinh xưa mãi tụng khúc quan san

Âm dương dẫu biết ngàn cách biệt

Vẫn ước linh hồn phát diệu quang.

 

Sưởi ấm lòng ta bếp lửa than

Đêm đông có mẹ mãi chu toàn

Thân cò khó nhọc nào vơi gánh

Bóng thỏ hao gầy đã khuất non

Bởi phận chưa tròn câu báo hiếu

Nên lòng cứ xót đạo làm con

Tình thâm mẫu tử tày sông núi

Đá nát vàng phai nghĩa vẫn còn !

 Nguyễn Gia Khanh

 

ĐỒNG HỌA:

 

NHỚ MẸ

 

Nhớ mẹ hôm nào dưới cội lan

Ngồi trông luống cải trổ hoa vàng

Nay vườn hoang hoải miền sơn dã

Đâu cảnh đềm êm bóng địa đàng

Vẫn sóng lênh đênh mờ cửa biển

Và sương dằng dặt mịt quan san

Hồn theo vọng tưởng cùng mây gió

Lịm tắt sâu lòng ánh lửa quang

 

Sực tỉnh,mê cuồng dậy oán than

Thầm đau đạo hiếu chẳng chu toàn

Lay chùm tuổi rụng ngoài hiên phố

Để mảnh trăng tàn giữa núi non

Đất khát tình thương nằm đợi mẹ

Cây thèm trìu mến ngóng nhìn con

Bồi hồi mùa lễ Vu Bồn tới

Thẳm lặng lòng riêng với mất-còn

Lý Đức Quỳnh 

 

CÙNG HỌA:

 

BÁO HIẾU

 

Hương đời tinh khiết tỏa thơm lan

Mẹ có cần đâu bạc với vàng.

Một bát cơm nồng, lo giặt chiếu

Một manh áo ấm, dắt đi đàng.

Một lời thưa kính dâng trìu mến

Một nét cười vui ấm sẻ san.

Người khỏe lòng an nhìn gái đảm

Ngày thường báo hiếu đức lưu quang .

 

Lễ rằm tháng bảy dẫu chu toàn

Mẹ kể mà lòng mãi thở than.

“Bà nội” gian nan khoai với sắn

Cảnh nghèo lặn lội núi cùng non.

Ốm đau ráng chịu nhờ cây lá

Ngon ngọt không dùng nhượng các con.

Báo hiếu Vu Lan Người đã khuất

Gió bay hương khói cỗ nguyên còn …

Trần Như Tùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét