Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

BẢN LĨNH...NHÀ CHÍNH KHÁCH 03

)Tiếp theo)
_Thằng Thiệu mà được làm trưởng lớp thì nó cảm ơn mỗi đứa một cái “thơm” vào má
Thế là những tiếng cười hi hi rộ lên và kết quả là Thiệu chẳng được phiếu bầu nào cả, nhưng dù thua Thiệu cũng vẫn thản nhiên tỉnh bơ như ruồi ,vui vẻ chẳng tỏ ra quê hay buồn bực chi cả.
Đầu năm học nhà trường cho mỗi em học sinh mượn 1 bộ sách giáo khoa, trong bộ sách lớp Năm có cuốn Em Học Tính Tốt, bạn nào cũng thích vì sách kể những câu chuyện rất thú vị, hầu hết là sách xuất bản đợt cũ,chỉ có 1 số ít là sách mới tái bản,nội dung thì giống hệt nhau nhưng bản mới tái bản thì hình ảnh được in màu rất sinh động chứ không trắng đen như bản cũ.Thiệu được cô phát cho phiên bản cũ thấy Thái được phiên bản mới nên gạ bạn đổi cho mình với 1 số tiền bù, Thái không bằng lòng,Thiệu lại gạ các nào dế, nào đồ chơi Thái lắc đầu tất.Giờ ra chơi Thiệu mượn cuốn sách ấy xăm soi mãi, chán rồi mới đặt nó trở lại chồng sách để ở dưới chân bàn học của Thái.Sau giờ chơi cả lớp bắt đầu chép bài thì bỗng Thái rú lên :
_Trời ơi! Ai làm dơ sách của tao thế này?
Thái nâng niu cuốn Em Tập Tính Tốt trên tay ,vẻ mặt đau khổ, bìa cuốn sách đẹp đẽ là thế mà giờ in hằn vết bùn sình của 1 đế dép, trông thật thê thảm.Cô giáo lại bên Thái xem xét :
_Em nào làm dơ sách của bạn thế ?
Thiệu đứng lên khoanh tay lễ phép:
_Thưa cô,em xin nhận lỗi ạ!Em không biết dép mình bẩn đến thế, lúc nãy leo vô chỗ ngồi em vô ý đã mắc lỗi,em xin nhận lỗi ạ ! Thôi bạn để mình đền cho bạn cuốn của mình còn cuốn sách dơ này thì mình dùng vậy.
Nghe Thiệu thành thật nhận lỗi cô giáo thuyết phục Thái bỏ qua lỗi cho Thiệu đổi sách dơ ấy cho bạn, hậm hực và tiếc nuối lắm nhưng THÁI đành làm theo lời cô dạy.Thế là chả mất xu teng hay con dế nào mà nghiễm nhiên Thiệu đã có cuốn sách mơ ước trong tay, ngày mai về bọc cái bìa lại là suya đờ luých,thích bằng chết, Thiệu khoe với mình như thế trên đường về lúc tan học!
Một sáng kia đến lớp sớm vừa thấy mình là Thiệu vỗ vai :
_Làm ơn cho mình mượn vở bài tập toán đi , hôm qua cô cho đề bài dài quá mình chép không kịp
Mình lấy vở bài tập cho nó mượn, nó cười tít cảm ơn :
_Cậu cứ ra chơi đi, chép xong là mình cất vô ngăn bàn cho cậu,yên tâm, yên tâm nhé
Nghe thế mình bỏ ra sân chơi đuổi bắt với bọn cùng lớp đang vui ngoài ấy.Đầu giờ học cô gọi :
_Nguyễn văn Thiệu đem bài tập ở nhà lên cho cô xem
Thiệu trình cô và được 10 điểm kèm theo lời khen giỏi,mỗi buổi cô chỉ gọi 5 bạn bất kỳ rồi thôi, hôm ấy mình không được gọi nhưng thật lạ lung tối về mình thấy có 10 điểm son trong vở,quái nhỉ sao lại có chuyện lạ thế nhỉ,thôi rồi đích thị lại nó, nó chứ chẳng sai!
Sáng hôm sau,thấy Thiệu mình nắm cổ áo hắn, chưa kịp hỏi hắn đã cười cầu tài,tay dúi cho mình nắm kẹo gừng :
_Đừng giận , đừng cáu mà.Tớ chép không kịp bị cô gọi nên mới phải làm thế,bao vở tớ thay bao tên tớ rồi, cô không biết đâu,thôi đừng nói làm gì ,chuyện qua rồi, lần sau tớ không làm vậy nữa đâu.Cậu ăn kẹo đi cho vui !
Thật mình phải ngớ ra,với cái tuổi ấy mình không hiểu sao nó …quái đến thế chứ
(Còn tiếp)

NGÀY VUI...

Ngày vui trời hửng áng mây trong
Nghe gió xôn xao rộn rã lòng
Tiếng sáo véo von vơi phút lặng
Giọng cười thanh thót thỏa tình trông
Xanh xanh chồi lá đơm hy vọng
Dậy dậy tâm hồn thắm nguyện mong
Thiện lộ vui tìm sau dốc ngược
An lành êm dịu tĩnh thanh hồn
CAO BỒI GIÀ
28-02-2012

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

KINH CÁI SỰ KHOE

Khoe khoang thành mốt thịnh hưng thời
Khoe của, khoe thân khiếp quá ôi
Xế xịn đại gia nghênh nghênh lượn
Đường cong nghệ sĩ cố cố phơi
Tài năng mơ ảo cuồng chơi trội
Danh tiếng thối tha tự sướng đời
Báo chí tung hê trò nhí nhố
Bạc thừa, váy tụt …dụ người coi!
CAO BỒI GIÀ
27-02-2012

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

ÔI GOT TALENT

Hỏi Got Talent kiếm cái chi
Ai “tài “tá lả hãy mau thi?
Thí sinh nuốt cá, tài ghê nhỉ
Giám khảo tuôn mưa nghệ kém gì
Nói phét có khi ôm giải thưởng
Trò lừa không khéo ẵm ngôi vì
Tài năng chẳng để làm chi cả
Càng quái ,càng điên đậu tức thì !
CAO BỒI GIÀ
25-02-2012

CHÁY SAO THÌ...CHÁY !

Còi xe cứu hỏa cứ òe oe
Lại cháy đâu đây thật não nề
Xe cộ đua nhau bùng tựa đuốc
Phố lầu kéo lũ cháy như tre
Phùng thời bà hỏa thừa cơ phát
Thịnh thế thần xăng thả cửa phe
Rõ chán anh Rồng lo ngọa thế
Mặc lòng lửa cháy , cứ im khe !
CAO BỒI GIÀ
25-02-2012

NGÕ VẮNG TRƯA VỜI

Nắng hong ngõ vắng giấc trưa lơi
Nhẹ ngọt lời ru ,mẹ hớ ời
Bông giấy hồng phơi vươn sắc ấm
Hoa giun thơm nhẹ thoản hương mời
Tơ trời lãng đãng gầy cơn ngủ
Giọng yến dặt dìu thắm giấc ngơi
Tiếng gót chân ai hòa nhịp võng
Thanh trong ngõ vắng ,tỉnh hồn người.
CAO BỒI GIÀ
25-02-2012

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Ơ MẢNH TRĂNG NON...

Trăng non lơ lửng mảnh trăng non
Lặng lẽ canh khuya có mỏi mòn
Sao trốn biệt tăm trơ trĩu độc
Mây giăng trơ phếch nặng mênh buồn
Vương tâm gửi gió hồn se buốt
Dở giấc trông trời dạ héo hon
Văng vẳng đâu xa chuông phá lặng
Thoảng vời trăng lặn biệt trời hôm
CAO BỒI GIÀ
24-02-2012

VÒNG ĐỜI !

Ngẫm đời quẩn tựa cái vòng tròn
Ai đẩy đâu mà cứ tít bon
Lúc chửa thì mê xoay lấy được
Khi rồi lại chán vứt cho xong
Lâm cùng thời thế thời mang nợ
Gặp vận thế thời thế trả công
Danh lợi quay vòng ai thoát được
Vòng vòng đuổi bắt mớ bòng bong
CAO BỒI GIÀ
24-02-2012

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

BẢN LĨNH ...NHÀ CHÍNH KHÁCH 02

(Tiếp theo)
Thôi thế là toi, đành cho nó cái ria mép thôi, dính đầy chất mủ xanh xanh ấy làm sao mình dám làm ông Ba Râu, Sáu Ria nào nữa. Hí hửng với trò hề ấy một lát, Thiệu chìa tay đưa cái ria mép nhựa trả lại mình,tay còn lại quẹt các vệt xanh trên mặt :
_Đùa một tí cho vui, bạn đeo cái này oai hơn ông Ba Râu, còn mình vừa đeo vừa hít mũi không được oai như bạn, bạn đeo đi, đẹp lắm !
_Thôi cho mày luôn đấy,khiếp quá mũi của mày làm thối hết cả cái râu ấy rồi ai mà dám đeo nữa
Mình giận run nói như mắng vào mặt nó, nó xòe tay xoa mặt cười :
_Cảm ơn bạn nhé, bạn tốt thật đấy,mình chẳng quên món quà này của bạn đâu, cảm ơn bạn nhiều lắm
Càng nghe nó lịch sự cảm ơn, mình càng thêm giận, thấy vậy nó lại háy háy mắt xoa đều mấy vệt mũi còn xót cho đều như muốn tráng đều 1 lớp nuôi da mặt:
_Thôi cho tớ thơm bạn cái thay lời cảm ơn nhé
Nghe thế mình hoảng quá bỏ chạy luôn làm cả bọn nhóc trên sân nắc nẻ hê hê .Nói tới chiêu “thơm” của Thiệu thì phải biết, có lần trong giờ học Sơ giáo hỏi:
_Em nào biết hát bài “Kìa con bướm vàng” ?
Thiệu giơ tay, Đạt cũng giơ tay, Sơ giáo chỉ Đạt lên hát.Hát xong lúc Đạt về chỗ, Thiệu đứng lên khen bạn hát hay rồi “tặng ngay Đạt 1 cái thơm …thật dài, thật lâu, mình ngồi gần nghe rõ …chút chít sụt sịt , mặt Đạt nhăn hơn khỉ bị chuốc …mắm tôm,thật tội cu Đạt nhà ta phải xé hết mấy tờ giấy tập để chùi má,trong khi đó Thiệu nhìn bạn thản nhiên …hít hít thở thở cho 2 lỗ mũi đẩy mủ xanh ra thập thò rồi lại thụt vào hệt như chuột lấp ló cửa hang, Đạt tức quá tát mạnh vô má nó đánh đét,Sơ giáo hỏi :
_Gì thế hai con ?
Thiệu nhanh miệng trả lời :
_Không có gì đâu ạ, Đạt đập muỗi giùm con đấy ạ !
Cả mình và Đạt đều chưng hửng vì câu trả lời ấy của Thiệu, Đạt khoái trá cười tủm quên luôn cái vụ má bị Thiệu xông thối.Từ lần ấy nghe Đạt kể đứa nào đứa nấy cũng kiềng cái món võ thơm của Thiệu, lần khác Sơ giáo lại hỏi :
_Em nào biết hát bài “Bắc kim thang “?
Thiệu giơ tay, một vài cánh tay cũng giơ lên ,Thiệu nói nhỏ :
_Bạn nào hát được mình sẽ thơm tặng
Thế là mấy cánh tay kia rụt xuống hết, nghiễm nhiên Thiệu thành ca sĩ “độc diễn” !
Nói thế nhưng đừng tưởng Thiệu luộm thuộm, hoàn toàn trái ngược với hai lỗ mũi quần áo Thiệu lúc nào cũng nghiêm chỉnh ,tươm tất, áo sơ mi luôn luôn được đóng thùng cẩn thận trong chiếc quần soóc,hễ bạn bè trêu đùa kéo áo xộc xệch là nó sửa lại ngay tắp lự. Sở dĩ thế là tuy tuổi mẫu giáo nhưng Thiệu đã biết rất rõ lợi thế tác phong, nhờ thế nó luôn được để ý chọn lựa giao vai trò trong lớp học,những lúc ấy nó chỉ cần cố gắng giữ cho mũi không chảy là hảo hảo .
Tốt nghiệp mẫu giáo mình và Thiệu cùng vào học chung lớp Năm (lớp Một bây giờ , hồi ấy trước năm 1969 bậc tiểu học khởi đầu là lớp Năm rồi lớp Tư,lớp Ba,lớp Nhì, lớp Nhất rồi lên Trung học là Đệ Thất, đệ Lục…cuối cùng là đệ Nhất thi Tú Tài II).Đầu năm học thiệu rất muốn làm lớp trưởn , nó đã rù rì với tất cả các bạn học chung mẫu giáo, số này dễ đến hơn nửa lớp.Cô giáo cho phép học trò đề cử ứng viên, điều này rõ là lợi thế của Thiệu, quả thế tên nó được ghi ngay hàng đầu trong số 3 ứng viên trên bảng đen,giờ giơ tay biểu quyết đã đến,Thiệu sửa lại áo quần ,ngồi ngay ngắn vẻ mặt trịnh trọng ,hồi hộp đợi giờ “đăng quang”, nhưng bất chợt một giọng nói vừa đủ nghe làm Thiệu tái mặt.
(Còn tiếp)

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

SÂU

Muôn xanh nấp ẩn ấy đàn sâu
Tẩm ngẩm ăn gieo kiếp nạn sầu
Khoác giả áo xanh y sắc lá
Hóa trang da sẫm hệt màu cây
Ruộng vườn xả xác thành không cả
Hoa trái nhọc lòng hóa trắng tay
Sâu đẻ như giòi không kế diệt
Bao xanh cũng nát chứ còn đâu!
CAO BỒI GIÀ
22-02-2012

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

SẦU ĐÂU BUÔNG CHIỀU

Chiều vơi trên cỏ úa hanh vàng
Cô xót buồn vương cọng vẫn xanh
Hoa nắng liu riu gầy bóng lạc
Âm chuông văng vẳng gợi sầu loang
Nhạn vời xa tít ,lòng nhung nhớ
Gió cuốn trùng khơi ,dạ bẽ bàng
Tự ngẫu ô sao buồn thế nhỉ
Vu vơ nghe nặng nỗi mơ màng!
CAO BỒI GIÀ
21-2-2012

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

BẢN LĨNH NHÀ...CHÍNH KHÁCH 01

Nó là bạn học của mình từ mẫu giáo cho đến hết bậc Tiểu học ,chỉ vỏn vẹn có 6 năm thôi nhưng chẳng bao giờ mình quên được nó.Năm lớp Năm thầy giáo bảo nó là thằng có bản lĩnh của “nhà chính khách”, cả lớp cười hì hì,nó tỉnh bơ gật đầu, riêng mình thì biết rõ mười mươi cái bản lĩnh này của nó ngay từ thuở mẫu giáo rồi chứ đâu phải bây giờ mới biết như thầy giáo.
Nó là Nguyễn Văn Thiệu , lớp mẫu giáo nó ngồi đầu bàn,cạnh nó là Đạt rồi mới tới mình,bàn năm đứa, mình ngồi trung điểm.Thiệu có khuôn mặt vuông chữ điền, thật “oai phong” như các cụ xưa nói, nước da trắng, cặp chân mày đen rậm càng làm tăng thêm “hùng tướng “của cu cậu, chỉ tiếc cái hai lỗ mũi thò lò 2 vệt mủ xanh làm giảm bớt “uy hùm”.Đấy mới là dung mạo thôi còn về “thần thái “ thì hiếm có ở những đứa trẻ mẫu giáo cùng lứa, tay chân nó có thể động thủ nhưng vẻ mặt thì tuyệt tỉnh bơ cứ như hoàn toàn không liên quan gì đến những việc ấy
Lớp mẫu giáo mình theo học là lớp của các Sơ,các Sơ rõ hiền nhưng kỷ luật nghiêm lắm, thế mà lắm trò phá phách, nghịch ngợm vẫn đều đều xảy ra mà thủ phạm hầu hết là nó gây ra nhưng các Sơ chẳng bắt được tay day được trán nó bao giờ, đã lắm lần các bạn méc tội hắn nhưng các Sơ cũng chẳng bắt phạt nó lần nào vì nhìn nét mặt, thần thái của nó thì thật khó mà tin được thủ phạm là đây !
Hằng tuần cứ vào cuối buổi học thứ bảy là cả lớp hào hứng lãnh phần bánh mì của tổ chức Caritas phát tặng.Ngày thứ bảy ấy theo thông lệ Sơ giáo cũng phát bánh mì đến tận bàn học cho từng em,phát hết bánh mì thì có 1 bạn không có phần vì là học sinh mới nên chưa kịp bổ sung, bạn mới ấy mặt buồn so,Sơ giáo lên tiếng :
_Có bạn cũ nào xung phong nhường phần cho bạn mới này không ?
Ngay lập tức Thiệu ta xung phong đứng phắt dậy thân ái trao phần bánh của mình cho người bạn mới,Sơ giáo hết lời ngợi khen, cả lớp vỗ tay hoan hô,Thiệu thì đứng ưỡn ngực giơ tay xua xua ra bộ không muốn nhận tràng vỗ tay cổ vũ đó. Gần giờ tan học, Thiệu quay sang Đạt :
_Sao bánh mì hôm nay thơm thế nhỉ ?
Không đợi Đạt trả lời, Thiệu ta cầm ngay ổ bánh của bạn đưa lên mũi ..hít hít rồi trả ổ bánh lại chỗ cũ cho chủ của nó,ổ bánh không sứt mẻ chút nào lại còn được điểm thêm 2 vệt mũi xanh đùng đục như 2 con sâu róm trên đó , Đạt rú lên :
_Khiếp quá…đền tao đi …không biết đâu
_Xin lỗi bạn mình không cố ý đâu,xin lỗi nhá
Thiệu vừa xin lỗi vừa nhanh tay chùi sạch “chứng tích” ô uế trên ổ bánh mì, mặt vẫn tỉnh bơ .Sơ giáo nghe Đạt rú lên bước tới hỏi:
_Có chuyện gì vậy các con?
Thiệu ngoan ngoãn khoanh tay nhận lỗi :
_Dạ con làm dơ bánh mì của bạn ạ, chút xíu thôi ạ !Con đã xin lỗi bạn rồi ạ.
Sơ giáo quan sát ổ bánh mì của Đạt,thấy chẳng có gì lạ thì khuyên Đạt bỏ qua cho Thiệu vì bạn đã nhận và xin lỗi .Tan học Đạt ấm ức lắm ném ổ bánh mì vào mặt Thiệu :
_Đấy mày hốc đi, cứt mũi của mày thì mày chứ ai dám ăn !
Thiệu toét miệng ra cười cám ơn rối rít,tay vỗ vỗ vai Đạt, hứa hẹn sẽ chẳng bao giờ làm thế nữa rồi cầm bánh mì đi thẳng đến gặp bạn mới :
_Bánh mì ngon không cậu ?Bạn là bạn mới của mình, có gì cần tớ sẽ giúp đỡ cậu đừng ngại nhé
Rõ thật là Thiệu gom cả chì lẫn chài, vừa được tiếng là “hào hiệp” với bạn mà vẫn được miếng đem về,thấy bản lĩnh chưa?.
Một buổi học kia, mình mua được gói kẹo trong có kèm theo 1 bộ ria mép bằng nhựamàu đen ,có 2 chấu gắn vô lỗ mũi, mình đeo bộ ria mép ấy lên mũi , miệng nhai kẹo ,khoái trá vểnh mặt lên đi quanh sân chơi, Thiệu chạy lại đứng trước mặt mình ngắm nghía, bình phẩm :
_Trông cậu oai thật đấy, oai hơn ông …Ba Râu bán …cóc ,ổi ngâm đầu xóm
Mình đã cảnh giác với cu cậu này lắm rồi, bụng biết rõ thế nên đã cố đứng xa tầm tay “hí hoáy” của hắn, thấy tán hươu, tán vượn mà mình bơ đi, Thiệu xì mũi dài ra khỏi 2 lỗ mũi rồi lấy tay quẹt dài ra 2 bên để tạo nên bộ ria mép xanh đục dài đến gần mang tai, cái mặt nhăn nhe hước cợt vênh vênh của Thiệu làm lũ học trò trên sân rũ ra cười, mình cũng bị trò hề của hắn lôi kéo nên đứng thộn ra nhìn hắn, nhanh như cắt cái ria mép nhựa của mình đã bị tay hắn đổi chỗ, đổi chủ dính chặt vô 2 lỗ mũi nó, khiếp quá…2 hột mũi xanh từ từ trào ra giữa 2 lỗ thở của bộ ria nhựa…
(Còn Tiếp)

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

HỎI CÀN MƯA GỞ

HỎI CÀN MƯA GỞ
Lạ chưa mưa đổ giữa đầu xuân
Sũng ướt trời Nam thật vũ vần
Nữ tú không ô đành nép phố
Nam thanh chẳng áo chịu phơi thân
Nắng mưa thuở trước mùa phân định
Mưa nắng bây giờ lệ chẳng tuân
Chẳng lẽ tình đời …cơn hỗn dịch
Tiết thời bát nháo … cũng theo chân ?
CAO BỒI GIÀ
18-02-2012
XIN HỌA :
MƯA NGÀN
Sầm sập mưa ngàn xối đúng xuân.
Trời quên không nhớ chuyện xoay vần?
Đang khi nắng gắt soi xoăn tóc.
Là lúc mưa rào xối đẫm thân.
Phép tắc thời nay liều phá bỏ.
Thói lề thủa trước dám không tuân.
Dương trần đạo lý đang nghiêng ngả.
Thượng đế sao còn chậm bước chân.
Nguyễn Huy Vụ

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

CHIẾN DỊCH ĐẤM THÉP

Lệnh dẹp sành sanh bãi giữ xe
Gửi đâu thì gửi chẳng cần phê
Dân đành đỗ ẩu thòi tiền phạt
Quan cứ tra nghiêm kéo xế về
Công việc ứ đùn ngừng ngắc ngứ
Dòng xe tán loạn chạy tòe loe
Giở trò “cái đấm” ,không toa lét
Hoăng hoắc đương nhiên …khắp vỉa hè
CAO BỒI GIÀ
17-02-2012
“cái đấm” :Xin đọc lái !!

TỰ THUẬT -NG. HUY VỤ

TỰ THUẬT
"Tân Dân" nổi tiếng đất cay nồng.
Năm chục năm xưa nẩy một ông.
Học cụ tam nguyên làm phú đắc.
Theo thầy "tú cốt" viết thơ ngông.
Công danh thủa trẻ còn quay quắt.
Sự nghiệp già nua vẫn phập phồng.
Vẫn thích ăn chùa rồi khoác lác.
Vẫn hay ngủ chạ vẫn lông bông.
( cố xứ có câu: Chơi với tân dân không mất gân thời mất gót)
Nguyễn Huy Vụ

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

SAY CHÈ 05

(Tiếp theo)
_3 cuốn này hai thằng bay bụng còn chỗ cất giùm tao đi !Phần thằng Ẩn chứ bộ…
Tuấn Chuột quay ra năn nỉ mình và Bình, Bình trợn mắt :
_Tại mi gọi tham ,thằng Ẩn không kham nổi thì mi phải hốt hụi cho hết chứ, tụi tao đâu có phải thùng rác để cho mi đổ đâu.Dọn sạch mới có hai chục đồng à nghen
Tuấn nhe răng cười tà tà ăn tiếp, vừa ăn vừa than trách chú Dín :
_Mấy cuốn này sao chú cuốn bự quá chú Dín ơi
_Ấy dà,lúc trước lị lói ngộ ăn gian lòi cuốn cho bự bự lớ…bây giờ lại lói thế là sao,khó chiều quá chời a
_Mặc xác thằng tham ăn ấy tính tiền đi chú ơi
Mình nói với chú Dìn.Đếm chồng đĩa Chú Dín xoa xoa tay :
_Hẩu lớ, hẩu lớ,quá xá à hen, hai mươi pẩy đĩa pốn ngàn tức là một chăm lẻ tám lồng, thôi ngộ lấy 100 thôi há, tính vậy cho vui há,pớt pớt cho học sinh há…tố chề tố chề
Sau bữa bò bía ấy,thằng Tuấn cứ lải nhải với cả bọn rằng đã thấy sự lợi hại của cặp răng độc đáo của hắn chưa ?Thằng Ẩn rất tức sau chầu tỷ thí nên tuần sau đã thách đấu lại với Tuấn chuột,lần này cả bọn kéo nhau đến quán chè của chị Huệ theo lời đề nghị của Ẩn.
Quán chị Huệ đúng là trung tâm “kính thưa các loại chè”:Đậu đỏ bánh lọt, đậu xanh đánh,chè thưng, chè bà ba,thạch chè,sâm bổ lượng vân vân và vân vân, mình chẳng biết hết chỉ nghe các cô học trò vào đây ríu rít gọi ănthì biết được đến thế.Ba thằng kia ăn chè gì, thách đấu ra sao mình mặc chúng,thong dong ngắm mấy con cá cảnh của chị Huệ và nhâm nhi ly sâm bổ lượng,vị thơm thơm của táo Tầu,cái lạnh của đá bào từ từ thấm mát cổ họng, hết ly đầu đã thấy chị Huệ tiếp thêm ly khác nhấm nháp tiếp thật sảng khoái, bỗng Bình vỗ đánh đét vào vai :
_Ăn lẹ lên bố ,tụi tao thằng nào cũng 5 ly rồi,toàn đậu thạch ,bánh lọt, nước dừa không còn mày ăn cái thứ lõng bõng như vầy mà chưa hết 2 ly là sao?Tụi tao ăn hết tiền mày đừng kêu ca gì nhá
_Tụi mày cứ thả bụng ăn đi, tao thua ngay từ khởi điểm rồi,để tao nhấm nhá đến đâu thì tao gọi đừng kêu thừa mứa ra là tụi mày phải nuốt à nghen
Ba thằng lại chụm đầu thi ăn, muỗng ly khua lanh canh, đám nữ sinh bàn bên vừa thưởng thức vị chè vừa “thưởng ngoạn” cảnh 3 “thực sĩ đấu khẩu”, 1 cô bé đeo kính trắng mắt tròn xoe chăm chăm quan sát cái mỏ Tuấn Chuột đang chu lên hút mấy sợi bánh lọt tụt vào nghe đánh chụt,cô bé tủm tỉm cười ghé tai cô bạn ngồi bên thầm thì, cô bạn nhìn Tuấn mà miệng cũng chu lên như tuồng bị lây với hắn ,ý nghĩ ấy khiến mình bật cười.Thấy mình cười hai cô bẽn lẽn cười tủm theo còn 3 thằng bạn mình thì giật mình ngượng nghịu ngừng ăn,giả lả :
_Mày không ăn chè đi mà cười gì như khỉ thế ?
_Hi hi, tao cười 3 con khỉ đang chụt chụt bánh lọt
Nghe mình nói thế cả bàn nữ sinh phá ra cười nắc nẻ, mình phải chữa ngượng cho chiến hữu :
_Không sao, không sao xem nào thằng nào ăn được như Thạch Sanh nào ?
Ẩn xoa xoa tay lên tiếng :
_Tao 8 ly, Chuột 8 ly, Bình 7 ly, nhưng tao thấy bây giờ 3 thằng phải cùng ăn 1 loại chè thì mới thắng thua minh bạch được
_Phải đó, phải đó…
Thật bất ngờ các cô gái bàn bên bỗng dưng trở thành những cổ động viên cho cuộc tranh tài ăn uống,trò cá cược đã trở nên hấp dẫn , Bình hứng lên :
_Được, chị Huệ ơi cho thêm 3 ly đậu đỏ ,bánh lọt ,nước dừa nữa đi
Tiếng vỗ tay tán thưởng của mấy cô gái làm 3 tên xúc ,nuốt như điên , nhoáng cái đã sạch ly.Tuấn giành quyền :
_Lần này để tao gọi, chị chủ quán ơi cho em thêm 3 ly sương sa, sương sáo nhé
Cứ thế 3 thằng như Trương Phi trợn mắt, ngược mũi lên mà “ực” mà gọi và cuộc chiến lại trở lại như kịch bản cũ, Bình đã bỏ cuộc ở ly thứ 12 nhường cho Ẩn và Tuấn vào chung kết.Bọn con gái cổ võ càng hăng,Ẩn ga lăng đề nghị :
_Bây giờ dành cho mấy fan nữ gọi món đó, 2 thằng tui “múa mỏ chiếm thành” theo ý các “long nữ “
Tuấn gật gật đầu đồng ý.Các nàng gọi chè thưng, chè thưng hết véo,xoay qua chè bắp, chè bắp nhẵn ngay…và gần đến đích Ẩn như nhà sư tịnh thiền im lặng nhấm nhá,Tuấn thì lừ đừ thấy rõ,2 mắt lờ đò.Cô bé bốn mắt lên tiếng :
_Tỷ số là 17 – 17, tiếp tục đấu được không ?
Ẩn gật đầu chậm rãi, Tuấn thì đập tay xuống bàn la to :
_Chưa chiến thắng chưa thôi…gọi tiếp đi
Chị Huệ đặt 2 ly chè 3 màu lên bàn vừa cười vừa nói :
_Chắc ly này thôi há, chị thấy hai em “tới bến rồi”…đó nghen
_Tới là tới thế nào…thằng kia tới chớ em chưa tới đâu…
Tuấn lè nhè phản đối lời chị Huệ, tay cầm muỗng xọc đá trong ly chè mới ăn tiếp,Ẩn thì cố nhếu nháo cố nuốt được chừng nửa ly thì buông muỗng đánh cạch xuống bàn phều phào :
_Thu…a…thu…a
_Ta thắng…ta thắng rồi
Tuấn giơ cao muỗng lên khỏi đầu hét lên khiến “khán giả “ đều phản đối :
_Thắng sao được mà thắng, ly chè còn nhiều hơn người ta kìa,phải hết ly mới thắng chứ
_OK…OK…hết hết liền đây
Tuấn trợn mắt há mồm chiêu nốt ly chè thật tốc độ rồi giơ cao chiếc ly không lên mà hả hê :
_Vỗ tay đi chứ…ta là vua chè…hoàng đế bò bía…vương quyền của ta nghiền nát những kẻ muốn thách thức ta…20 đồng của ta đâu hỡi những bại binh kia…
Bình đặt đồng cắc 2 chục trước mặt Tuấn,Tuấn nhìn nhìn bằng đôi mắt lờ đờ rồi la ó :
_Sao lại 10 đồng thôi là sao?
_Trời đồng 2 chục mười cạnh to tổ bố thế mà mày bảo là 10 đồng à
Hùng hùng hổ hổ Tuấn cầm ngay đồng bạc ném manh vô góc quán,xua tay đẩy luôn mấy chiếc ly trên bàn rơi xuống vỡ tan, miệng lảm nhảm quát tháo như người say rượu,mấy cô nữ sinh phát hoảng chạy ra khỏi quán,chị chủ quán chạy ra hỏi :
_Chi vậy mấy em uýnh lộn hả ?
Mình trấn an chị chủ quán :
_Không chị ơi! Đâu có uýnh lộn uýnh lạo gì đâu, thằng này ăn nhiều chè quá, bội thực hay sao đấy không được bình thường chị à !
Lúc này Ẩn dựa lưng vô tường lim dim như đang ngủ còn Tuấn thì vẫn hung hăng ,mặt mày tái mét,luôn mồm lảm nhảm hết chửi đổng lại thách đố người này người kia.Mình nói với Bình :
_Tao với mày đem thằng Tuấn về lại trường thôi,lúc này chắc phòng y tế trường vẫn mở cửa,khổ quá nó bị ngộ độc hay sao ấyw.Chị Huệ ơi làm ơn cho thằng bạn em kia tạm ngồi đây chị nhé còn thằng quậy này tụi em phải đưa nó đi cấp cứu thôi
Nói rồi mình và Bình xốc thằng Tuấn ra xe.Mình cố gắng đạp thật nhanh và kềm cứng tay lái để đưa thằng Tuấn đang được Bình kẹp chặt sau ba ga về đến trường.Tuấn chuột mềm oặt như một cọng bún hai thằng kéo mãi mới đặt được nó lên giường bệnh ở phòng y tế.Cô y tá khám sơ qua tình trạng của nó liền bảo :
_Ra gọi xe lam ,1em đi theo cô đưa bạn vô bệnh viện gấp còn 1 em về báo cho phụ huynh của bạn lên ngay bệnh viện nhé
Chiếc xe lam chuẩn bị lăn bánh đưa Tuấn đi bệnh viện thì Ẩn đạp xe về đến trường, hắn đi lảo đảo rồi té oạch ngay trước văn phòng giám thị, mình la lên :
_Mày muốn chết hay sao hả Ẩn, cô ơi cho thằng này vô bệnh viện luôn nè cô…Nó cũng ăn 17 ly chè đó
Thế là mình lãnh nhiệm vụ đi báo cho người nhà 2 thằng “xỉn” còn Bình áp tải chúng vô thăm bác sĩ. Nhà Ẩn ngay bên hông trường vừa quẹo vô là gặp ngay anh Hai nó, nghe mình báo anh phóng Honda đi ngay còn nhà Tuấn mình chưa đến bao giờ chỉ nghe ở xóm “An Lộc” tức là xóm có đông dân chạy loạn từ An Lộc về năm 72.Quanh co hỏi thăm 1 hồi mình tìm đến 1 căn nhà cửa đóng im ỉm, 2 ổ khóa to khóa phía ngoài…chết rồi chẳng có ai ở nhà rồi …làm sao đây ?Bỗng có 1 người phụ nữ đạp xe dừng trước cửa nhà ấy hỏi :
_Cháu tìm ai ?
_Dạ…dạ cháu tìm ba má bạn Tuấn ạ !
_Tôi là má nó đây ,có chuyện chi không cháu ?
Mình mừng hết lớn thưa chuyện :
_Dạ cô ơi bạn Tuấn phải cấp cứu ở bệnh viện ạ
_Sao…sao nó bị tai nạn xe cộ à ?Nặng không…
_Không đâu , bình tĩnh đi cô ơi…Bạn ấy ăn chè nhiều quá nên bị…mệt ạ !
_Ăn chè nhiều à ? Ăn bao nhiêu…ngộ độc à…bội thực à ?
_Dạ…dạ 18 ly ạ !
_Trời đất…chúng bay rủ nhau ăn uống thế à…Khốn nạ chưa..ai dạy cho trò dại thế…
Mình nghe Mẹ Tuấn tru tréo thế bèn lủi thật nhanh…quên cả lời chào…
_Này…này đợi đã…
Mình cứ cắm cổ đạp 1 mạch vào nhà thương, đến cổng thấy thằng Bình đang lởn vởn trước cửa phòng cấp cứu,Bình chỉ tay về phía góc phòng:
_Hai thằng đang nằm ở kia kìa
Nhìn theo tay Bình, mình thấy Ẩn đang được chuyền serum có anh hắn đang ngồi bên còn Tuấn thì đang được bác sĩ dung thủ thuật cho ói thức ăn ra,cuối giường 2 thằng có bảng tên ghi bệnh án :SAY NƯỚC ĐƯỜNG làm mình bật cười:
_Hi hi hai thằng mắc bệnh tham ăn kìa Bình ơi, đẹp mặt chưa…
Nhác thấy bóng mẹ cu Tuấn hớt hải chạy vô phòng cấp cứu ,mình kéo tay Bình :
_Đi thôi …lẹ lẹ…không nghe mẹ Tuấn chuột đay nghiến bây giờ
Chuyện Say Chè của hai thằng ôn về sau là giai thoại được cả lớp thêm mắm, thêm muối pha trò mỗi khi “trà dư tửu hậu”,nhưng điều đáng suy nghĩ là những gì tốt đẹp mà quá độ cũng vô cùng nguy hiểm, đấy đường ngọt ngào là thế mà quá đà cũng …chết người…chết tiếng chứ chẳng chơi!!!
CAO BỒI GIÀ
16-02-2012

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

SÁNG XUÂN

Se se làn gió sáng xuân lành
Bướm lượn trên cành nắng chói chang
Nụ hé thẹn thùng ,sương lấp lánh
Hoa cười rực rỡ ,gió mơn man
Vọng nghe giọng ngọt con chiền chiện
Nhẹ khứu hương dìu đóa ngọc lan
Khói tỏa nhà ai vờn ngọn nắng
Hồn nghe tỉnh giấc đón ngày sang
CAO BỒI GIÀ
15-02-2012

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

TỰ TRÀO -NG. HUY VỤ

TỰ TRÀO
Hưng Yên phủ Khoái đất Tân Dân. (*)
Huy Vụ tên nghe nặng kiếp trần.
Chữ nghĩa nhom nhem đùa kẻ lạ.
Văn thơ nhõa nhoẹt bỡn người thân.
Đường thi ọ ẹo chưa thông luật.
Lục bát i uông chửa rõ vần.
Ưa nước ưa mây ưa thưởng nguyệt.
Thích trà thích rượu thích vân vân.
Nguyễn Huy Vụ
(*) Phủ Khoái : huyện Khoái Châu
Tân Dân : xã Tân Dân

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

NHẤT TUYỆT TINH (GỬI EM NGÀY VALENTINE)

Em đã cho anh trọn mối tình
Kề vai gánh trọn cả điêu linh
Tâm hao đêm giá sầu chôn dạ
Tóc trắng ngày xanh lặng kín hình
Sợi lạt mượt mềm neo mái ấm
Đoạn sườn nồng ấm sưởi con tim
Trời cao triệu đóa saotrên ấy
Ta có bên mình …nhất tuyệt tinh !
CAO BỒI GIÀ
13-02-2012

VẪN SUNG - XIN HỨNG

Vẫn sung
Hết rượu xuân rồi thơ vẫn sung
Sang giêng ngày tháng thấy ung dung
Tháp cao chiều vắng chuông ngân vọng
Cổ tự đêm thanh trống điểm thùng
Quân tử lỡ thời gìn dạ sắt
Tiểu nhân gặp vận bỏ lòng trung
Hỏi ai chót vót nơi đô thị
Chèo mãi lên cao gối có chùng?
Cuối tháng giêng nt
Nguyễn Huy Vụ
XIN HỌA :
XIN HỨNG
Thi hứng thơ trào ,chữ nghĩa sung
An nhiên tự tại ắt an dung
Ngày xuân ngắm cảnh duyên xuân sắc
Đêm tịch trông trăng nét thẹn thùng
Nẩy ý ngây say vì cảnh ngoại
Sinh tình thổn thức vận thi trung
Thơ thơ ai xướng cho mình họa
Sảng khoái hân hoan, …chẳng dạ chùng
CAO BỒI GIÀ
13-02-2012

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

ĐÊM SẦU LẮNG KHÚC DÂN CA

Đêm sầu da diết khúc dân ca
Nỗi nhớ ai bi quyện ơi à
Tròn khuyết trời cao vầng nguyệtđộc
Tỏ mờ đêm vắng dải sao tua
Vút cao gửi gió như hờn phận
Khoan nhặt buông sầu tựa trách ta
Âm lượng hạ đài…ai thắt nghẹn
Dưng không buồn tựa thấm thâu da
CAO BỒI GIÀ
11-02-2012

XUÂN VÃN -XUÂN HỒI

XUÂN VÃN
Xuân đã xa rồi thơ cũng thưa.
nghĩa tình khó thắm được như xưa.
Còn duyên lắm kẻ thăm cùng rước.
Hết phận không người đón với đưa.
Đào đỏ cánh tàn bay trước gió.
Mai vàng nụ héo rụng trong mưa.
Bạc tiền chữ nghĩa không đem lại.
Cơm áo nhà thơ chẳng dám đùa.
Nguyễn Huy Vụ
XIN HỌA :
XUÂN HỒI
Hết tuổi xuân xanh thảy phải thưa
Thưa rằng toàn ngẫm ,ngẫm khi xưa
Trèo non chẳng ngại sườn sơn ngược
Leo dốc theo cùng bước gió đưa
Mai rụng vàng tan chìm cội đất
Đào rơi hồng dạt cuốn dòng mưa
Xuân hồi tâm nhớ nghe sầu nặng
Ngắn ngủi ngày xuân những khéo đùa
CAO BỒI GIÀ
11-02-2012

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

DUYÊN

Dưng không thế mới mới là duyên
Đố vẽ nên duyên bởi tự quyền
Duyên vợ duyên chồng Thiên vấn định
Duyên thi duyên phú chữ se nên
Tri âm bắt tiếng thành duyên ngộ
Tri kỷ tự thân kết bạn hiền
Xa cách nào ngăn tâm mến nhớ
Tự nhiên khéo quyện ,ấy thiên duyên!
CAO BỒI GIÀ
10-02-2012

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

SAY CHÈ 04

(Tiếp theo)
_Ý gì? Ý gì?
Tuấn cười cười thủng thỉnh nói:
_Để đó mỗi tuần một lần anh em mình đi ăn chè, uống nước cho vui

_Xì!Tưởng ý gì, chuột lúc nào cũng ngứa răng , chỉ muốn nhấm nhá
Ẩn bĩu môi với Tuấn,nhưng rồi cả bọn cũng đồng ý giao cho Ẩn làm thủ quỹ.
Tuần đầu tiên khui quỹ ,bàn tán một hồi cả bọn kéo nhau ghé quán chú Dín ăn bò bía.Xe bò bía của chú Dín là nơi thu hút khá đông đám học sinh trường mình vì chỉ cách trường một dãy phố,1 cuốn bò bía giá 1 đồng nhưng với bọn học sinh chúng mình hễ ăn 1 đĩa 5 cuốn chú tính “hểu” đi chỉ có 4 đồng nên đứa nào cũng thành thân với chú.Vừa thấy mấy thằng, chú đã đon đả :
_Vô lây, vô lây…có pò pía lóng ngộ phục vụ liền lây
_Dạ cho tụi cháu 4 đĩa đi chú
_Bụng tụi bay chơi được mấy đĩa ?
Tuấn hỏi cả bọn,Bình nhấm nhẳng vặc lại :
_Chắc mày ăn hết được cả nồi của chú Dín quá mà hỏi nghe lạ chưa !
_Không hết nồi của chú ấy được nhưng tao thách thằng nào ăn lại tao đấy
Tuấn nhe nhe chiếc răng chuột ra khiêu khích,Ẩn đốp lại :
_Tao ăn thắng mày thì sao ?
_Thằng nào ăn thắng nhất tao thua 20 đồng đấy, còn nếu tao thắng thì tụi bay phải trích quỹ ra trả tao 20 đồng chịu không?Vừa ăn vừa cược thế mới vui !
Nhìn cái bản mặt vênh vênh thách thức của thằng Tuấn ,cả 3 thằng đều đáp :
_Ừ thì chơi, sợ gì cái răng chuột của mày
Loáng cái mỗi thằng đã xơi hết 3 đĩa,mình là thằng đầu úp đĩa thành tích chỉ 15 cuốn, sau đó là Bình 20 cuốn ,còn lại 2 đấu sĩ Ẩn và Tuấn chuột
_Cho thêm 2 đĩa nữa đi chú,tao 20 cuốn ,mày cũng 20 cuốn rồi ,bắt đầu “đá” penalty nhé…
Tuấn chuột vừa gọi bò bía vừa nheo nheo mắt với đối thủ, chú Dín đặt 2 đĩa bò bía xuống bàn ây dà :
_Hẩu lớ ,hẩu lớ thi thì thi, lo thì thôi ,lừng có cố hen,pể pụng chết ló
Tuấn chẳng trả lời tiếp tục thưởng thức ngon lành,Ẩn cũng theo bén gót, hai chồng đĩa đã sử dụng được chồng đối diện nhau,chồng nào cũng 6 cái,Tuấn Chuột đếm xong 2 chồng đĩa thì quay ra gọi tiếp :
_Chú Dín ơi ,2 đĩa nữa đi
_Ây dà ,ây dà…chưa ai thua sao, nguy quá ây dà…
Nhìn 2 đĩa chú Dín mới bưng ra, Tuấn la lớn :
_Sao kỳ vậy, chú cuốn còn nhỏ xíu vậy…ăn gian quá vậy chú
Nghe thế chú Dín xua tay phân trần :
_Ngộ không có ăn gian lâu,không thèm ăn gian lâu…tại ngộ sợ mấy lị híu thắng quá pể pụng tại lây là chết cha ngộ luôn lớ,lát ngộ bớt tiền cho mấy lị mà
Tuấn cắn miếng bò bía, gật đầu :
_Lát nữa chú cứ cuốn bự như cũ nha, bự hơn càng tốt
Ẩn chẳng nói câu nào,nhẩn nha ăn, xem chừng cu cậu đã ngán lắm rồi,dáng vẻ rõ là đang ăn cố…
_Tuấn 8 đĩa,Ẩn 8 đĩa, 2 đấu sĩ vẫn bất phân thắng bại, nữa chứ hả hai ông tướng ?
Bình nhìn 2 “thực sĩ “hỏi, mình thì quan sát thấy Ẩn “tư lự “ lắm rồi ngồi im như phỗng đá,Tuấn thì miệng vẫn như sáo :
_Cho 4 đĩa luôn đi chú Dín ơi để cháu knock out luôn thằng này
_Ây chời ơi, ngộ sợ cái lị lày quá dồi, ăn vậy chết thì sao…thôi li,thôi li…
Tuấn nhái giọng dọa chú Dín :
_Ây dà không pán típ, tụi ngộ không chả tiền lâu nha
Chú Dín nhăn nhó hất hàm về phía Ẩn :
_Thế lị kia chưa chịu thua à ?Ăn lược lữa không ?Lừng làm khổ ngộ nha !
Ẩn gật đầu rồi sửa thế ngồi dựa lưng vô tường cho bụng được thư giãn.Bốn đĩa bò bía nữa được bày ra,từng cuốn, từng cuốn được 2 tên nuốt cố,Ẩn thì vốn đã từ từ từ đĩa thứ 6 giờ còn từ từ hơn,Tuấn chuột thì hăng được 3 cuốn nữa tức vượt qua cuốn thứ 43 thì bắt đầu lừ đừ như cụ từ…,
_Thằng nào gọi dù có ăn được nhiều hơn thì cũng ăn hết chỗ này mới là người thắng cuộc nghe không ?
Bình dí tay lên trán Tuấn mà nói. Tuấn lúc này mặt đã “dài như cái bơm”, miệng nhếu nháo gật gật đầu xem chừng mệt mỏi lắm rồi không trả lời nổi nữa.
Ăn dở dang đến cuốn thứ 47 thì Ẩn đành buông mẩu bò bía xuống bàn ,thở dốc chào thua.Tuấn nhe nhe 2 chiếc răng chuột ra mừng chiến thắng mà thều thào:
_Thua tao rồi nhé
_Ăn hết đi ông nội chưa thắng được đâu
Bình xua ngay niềm vui của Tuấn, Tuấn cãi lại :
_Tao ăn hết rồi, đĩa tao sạch bách rồi nè
_Còn đây nữa cha…
(Còn tiếp)

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

XUÂN LẶNG

Nắng Xuân nhẹ rót giọt tâm tình
Xuân lặng hồn nghe lắng lắng thinh
Én vút cánh cao bừng gió mới
Hoa vươn nụ tỏa ngát hương trinh
Êm êm hương Tết lâng dâng dạ
Thắm thắm niềm mơ khẽ gợi hình
Xuân đến rồi đi nghe nhẹ lắm
Nhẹ xa mà lắng biết bao tình
CAO BỒI GIÀ
03-02-2012

DẠ NGUYỆT NGUYÊN TIÊU

Lung linh ánh nguyệt dạ nguyên tiêu
Vằng vặc thanh trong tuyệt mỹ miều
Mây bạc lãng chầu phiêu vạn nẻo
Gió ngàn mơ lướt ngả muôn chiều
Hoa đèn bừng kết xui tâm ngẩn
Đàn phách say hòa khiến dạ xiêu
Nhẹ tiết đêm xuân hồn tịnh tịnh
Trăng thơ gợi lẩy mấy câu Kiều
CAO BỒI GIÀ
07-02-2012

SAY CHÈ 03

)Tiếp theo)
_Hai tám mình cũng có kìa !
Tuấn Chuột reo lên ,mình lại khoanh số 28.4 số lien tiếp mình đều có mà lại nằm trên 1 hàng nữa chứ, khả năng “king” 1 hàng sớm nhất nổi lên quá rõ,cả bọn hồi hộp :
_Mười một, mười một đi…
Tuấn cầm cây cờ nhấp nhổm “sẵn sang” :
_ Giải 50 đồng đi…
_Con số gì đây,ớ chị Hai ơi…là số mười …hai
Góc trên kia đã có người giơ cao cờ vẫy vẫy :
_King…king !!
Cả bọn mình la…trời,tiếc nuối :
_Trời ơi sảy có xíu, toi 50 đồng rồi !
Trên bàn tổ chức người ta đang kiểm tra kết quả của người đã phất cờ ban nãy,xong xuôi người trúng giải lại trở xuống , lồng cầu lại được quay tiếp.Tuấn hỏi :
_Ủa ! Người đó không được lĩnh thưởng hả? Sao lại cầm cờ về chơi tiếp vậy ?
_Mày không đọc thể lệ hả? Họ vẫn được chơi tiếp, biết đâulại king 2 hay 3 hàng nữa thì lại ẵm tiếp các giải đó luôn
_Thế như bọn mình mà được con 11, tức là king 1 hàng thì có được gì không ?
Mình lên tiếng trước câu hỏi ngớ ngẩn của thằng Tuấn :
_Có 1 giải ba trị giá 50 đồng cho ai king 1 hàng trước nhất mà thôi, thế nên mới có cây cờ để báo hiệu là người về đích đầu tiên .Thôi bây giờ cầu king 2 hàng đi,mày thủ cờ để nhanh tay ẵm 100 đồng nhé !
_Hai hàng được 100 còn king 3 hàng thì được bao nhiêu ?
_500 đồng,Chuột ơi! Chẳng chịu đọc thể lệ gì…chỉ được cái chit chit là giỏi !
Các con số lũ lượt được xướng,đã có người giành giải 2 hàng 100 đồng rồi,cả bọn đã vơi dần hy vọng vì bảng số của mình lạc lõng chưa đầy được lấy 1 hàng,trong khi đó quanh bọn mình ít ra người ta cũng được 1 hàng.Lúc này số banh còn lại trong lồng cầu chẳng còn bao nhiêu nữa,Ẩn thở dài :
_Chắc là tèo rồi…mất thời giờ mà chẳng ăn cái giải rút…
_Và đây là 68…lộc phát rồi đây…lộc phát là 68…
Mình khoanh số 68,bây giờ cả 3 hàng đều thiếu 1 con ,mình nói với cả bọn :
_Ba số nữa mà quay trúng 3 con mình thiếu này thì bọn mình ẵm giải 500 đồng chứ chẳng chơi
Ẩn bi quan :
_Sợ gọi 1 số nữa là có người phất cờ ngay thôi
-…giờ xem là con mấy…tôi thấy là hai con ấy…con ấy là 11..
Mình nhanh tay khoanh ngay con 11, đầy 1 hàng và nín thở nhìn quanh…im phăng phắc,không có cây cờ nào vung vẩy cả,Ẩn nhìn vô tấm bảng trên tay mình :
_Còn số 2 và 9 nữa hả, sao tao thấy xa vời quá…
Trên kia xướng ngôn viên chưa kịp hát xướng thì Tuấn Chuột thúc mình:
_Số 2 kìa ,khoanh đi…tao nhìn nó là số 2 đấy
Mình cũng nghe theo nó khoanh liền rồi hồi hộp lắng nghe:
_...tặng em một đóa hoa nhài…mong rằng ta sẽ cùng nàng sánh vai…là con số 2…
Thằng Tuấn đứng hẳn lên quan sát bốn bề rồi thông báo:
Chẳng có cái đuôi nheo nào phe phảy cả,tao đứng sẵn để phất cờ đây có gì tụ mày hét to lên nhá
Lồng cầu lại được quay xòng xọc, 1 quả banh rớt ra, trên loa ùng ục ré lên :
_Con số mấy…này ra là con mấy…đói lòng là mong cơm chín…con chín rồi đây…
_King…king king
Cả 4 thằng nhảy lên reo hò, Tuấn Chuột vẫy cờ như điên.Mình cầm bảng số lên bàn tổ chức để họ kiểm tra và lãnh giải
Cầm tờ gấy bạc “Đức thánh Trần “ còn mới nguyên, thằng Bình huơ huơ trước mặt mình và Ẩn ,Tuấn :
_Giờ chia sao đây ?Mỗi thằng 125 đồng hả ?
_Mày có nhu cầu làm gì hả ?
Ẩn hỏi Bình,mình thì đề nghị :
_Thôi cứ để quỹ chung rồi tính sau
Tuấn thì nhe 2 chiếc răng cuột ra nêu ý kiến :
_Tao có ý tưởng này, tụi bay có muốn nghe không ?
(Còn tiếp)

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

RA ĐƯỜNG NHƯ ...RA TRẬN !

Bây giờ sao lắm lắm tai ương
Kinh khiếp mỗi khi dạo phố phường
Bà Hỏa vui thăm lòe lửa khói
Hung thần tranh cãi múa dao gươm
Tai bay ,cướp cạn “phăng “ngang cổ
Vạ gió ,lưu linh “ủi “giữa sườn
Niệm niệm : Ra đường như …chiến trận
Sẵn sàng thủ thế …kẻo sang thương !
CAO BỒI GIÀ
06-02-2012

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

ĐƯỜNG SẮT = "SÁT LỘ"

Tàu hỏa một đường tách bạch riêng
Cớ sao tai nạn cứ liền liền
Còi tàu tu tú mà băng cố
Đèn hiệu leng keng vẫn phóng liều
Chớ tưởng tàu bò lâu tới bến
Coi chừng cánh vỗ …thoắt lên tiên
Đau lòng thảm cảnh gương tầy liếp
Cố nhấn chân ga…mất mạng liền !
CAO BỒI GIÀ
05-02-2012

NGÀY THƠ - CHẾT THƠ

NGÀY THƠ
Ngày thơ lại nhớ tới thơ đường.
Vẫn biết đời rằng lắm ẩm ương.
Chữ nghĩa rõ nan gìn đạo lý.
Văn thơ chẳng dễ giữ cương thường.
Nghĩa nhân khép lại thời bao cấp.
Tiền bạc bung ra buổi thị trường.
Thủa trước giang hồ đo khí cốt.
Bây giờ cậy bạc để mà lương
Nguyễn Huy Vụ
XIN HỌA :
CHẾT THƠ
Thi nhật nào ai biết luật Đường
Những ca tụng bốc ễnh cùng ương
Nan tìm ra ý răn nhân nghĩa
Đố kiếm được câu dạy ngũ thường
Khán lễ “vượn hươu” mà hổ dạ
Xem trò “khỉ cú” rõ bi trường
Yêu thơ mà cuốn theo lề ấy
Thơ hỡi là thơ …đâu chữ lương ?
CAO BỒI GIÀ
05-02-2012

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

CẢM CẢNH ĐÔNG DÀI

    CẢM CẢNH ĐÔNG DÀI

 

    Trời buồn lệ tuyết vội tuôn rơi

 

Ta cũng buồn theo với đất trời

 

Hoa lá tiêu điều trông thảm não

 

Cỏ cây xơ xác ngó sầu tơi

 

Đầu Xuân lân múa đà ngưng trống

 

Mới Tết pháo bung đã tịt ngòi

 

Bi cảm xứ người hồn lạc lõng

 

Chạnh lòng nuối tiếc tháng ngày trôi

 

songquang

(Mùng 3 Tết Nhâm Dần)

 

BÀI HỌA:

 

NGẬM NGÙI XUÂN…

 

Cây cỏ khẳng khiu, trắng trắng trời

Ngoài song tuyết giá lạnh lùng rơi

Tủi buồn đất khách châu lòng đẫm

Thương cảm mẹ già mảnh áo tơi

Niềm nhớ nhờ thơ vầy ngẫu sự

Nỗi sầu mượn chén vỡ tung ngòi

Cành mai rũ héo như hồn chủ

Tết đó ba ngày lặng lẽ trôi

CAO BỒI GIÀ

04-02-2022

 

ĐỒNG HỌA:

DẠ NGẨN CHIỀU XUÂN

Buồn đưa chao nhẹ sắc chiều xuân
Mây xám lơ thơ đứng lặng thầm
Én lạc đường bay vòng thảng thốt
Nắng phai ngọn cỏ nét hư trầm
Se se ớn lạnh vương làn gió
Lắng lắng nghe sầu bén gót chân
Nhìn gốc mai tàn trơ kiếp đoản
Chạnh lòng ngẩn tiếc ,tiếc hương xuân
CAO BỒI GIÀ
04-02-2012

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

RỒNG ƠI THƯƠNG VỚI

Đầu năm mơ ước chửa kịp mong
Giá cả thăng bay vượt cả Rồng
Tiền sữa cho con xoay khốn đốn
Khoản ga nung Táo chạy long đong (1)
Cầm lương nát óc Me suy kế
Ra chợ mòn chân chị rảo vòng
Rồng hỡi thôi bay mà hạ thế
Dân tình sức đuối …sắp đi toong !
CAO BỒI GIÀ
03-02-2012
(1): ga nung Táo : Gas đốt bếp

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

SAY CHÈ 02

(Tiếp theo)
Cả 3 thằng chúng mình đều ngạc nhiên hỏi nhau :
_Tuấn Chuột hắn làm sao thế nhỉ ?Chẳng lẽ bị “mèo “vồ à ?
Trên sân khấu một ca sĩ đã tiếp nối chương trình bằng ca khúc “Gái Xuân” …Em như cô gái hãy còn xuân…giọng hát ngọt ngào được phụ họa bằng những vũ điệu thật nhịp nhàng của 3 thiếu nữ đại diện 3 miền Bắc Trung Nam với trang phục áo tứ thân,áo bà ba và áo dài nón lá.Cả khán phòng say sưa theo dõi ,thưởng thức liên tục 5,6 ca khúc liền rồi mới đến tiết mục “đinh” của chương trình là màn hài kịch của 5 vua hề Sài gòn.Những tràng cười không dứt trước tài nghệ chọc cười của những Thanh Việt,La Thoại Tân…Màn kịch kết thúc phải đến 5 phút sau sự náo nhiệt mới chấm dứt
_Á a á a a…
Trên kia, cu Tuấn lại nhảy dựng lên miệng lại thất thanh hệt như lần trước,Bình lên tiếng :
_Lạ nhỉ ?Cái thằng Tuấn này mắc cái chi chi mà hắn cứ rống lên bi thống thế nhỉ, hay là hắn cũng muốn bắt chước mấy vua hề diễn trò?
Mình đưa tay ngoắc ngoắc Tuấn ra ý hỏi thăm nhưng hắn không để ý mà đang giơ giơ nắm đấm càu nhàu gì đó với 1 thằng bé ngồi ghế bên cạnh rồi sau đó lại an tọa tiếp tục xem hát.
Chương trình chuyển sang 1 số tiết mục xiếc, ảo thuật vừa vui nhộn vừa gay cấn ,nhất là màn miệng phun lửa của 1 nghệ sĩ xiếc trẻ khiến khán giả nín thở lo lắng nhưng vô cùng khâm phục.Gay cấn tiếp nối gay cấn với những màn nuốt kiếm, nằm chông v.v…Và cuối cùng 45 phút biểu diễn được kết thúc bằng một màn khuấy động tiếng cười của các vua hề,tiếng vỗ tay lẫn tiếng cười vang mãi mới dứt…
Ra khỏi rạp hát dã chiến ấy,3 thằng túm lấy Tuấn tra vấn ngay :
_Mắc giống chi mà mày nhảy dựng lên la ó hoài vậy ?
_Thằng nhóc ngồi bên thấy tao cười là nó cắn tay tao,xem này
Tuấn chìa tay cho cả bọn xem những dấu răng còn in hằn đỏ au.Bình thắc mắc :
_Mày chắc làm gì nó mới cắn chứ cười mà nó xực thì vô lý quá
Tuấn gân cổ lên cãi :
_Tao có chọc ghẹo gì nó đâu,người ta cười cạnh nó không sao,tao cười là nó “cạp” liền,thế mới tức chứ
Mình nhìn thằng Tuấn cười :
_Chắc nhìn 2 cái răng chuột của mày nhe ra phát ghét quá nên thằng bé đớp cho đỡ ghét rồi,hi hi
Tuấn lặng yên không nói,Ẩn lại thắc mắc :
_Ủa sao lúc cuối trào bộ mày nhịn cười hay sao mà nó để yên cho mày?
_Đâu có nhịn cười sao nổi khi thấy bộ râu mép của Thanh Việt nhúc nhích chọc ngoáy ,có điều là đã bị xực 2 lần rồi tao thủ thế lấy tay che miệng cười nên tránh được đòn “võ cẩu “của thằng nhóc
_Hi hi ,thế thì đích thị nó ghét cái răng chuột của mi rồi còn gì nữa !
Cả 3 thằng ôm bụng mà cười lăn trước kết luận quá chính xác ấy.Tuấn tức lắm nhe 2 cái răng “đặc hù” của hắn dí dí về phía 3 đứa mình :
_Đừng cười, tụi bay sẽ có ngày thua tao vì bộ răng chuột này, nhớ lấy,nhớ lấy…
_Thôi tham quan tiếp các quầy trò chơi đi
Ẩn lên tiếng rủ.Bốn đứa thử đủ trò:Bắn súng hơi, ném banh, thảy vòng…loay hoay đổi tay đổi trò mà chẳng thằng nào trúng được cái giải gì,mình can mấy đứa ngừng chơi :
_Thôi đừng nghe họ “xúi trẻ ăn cứt gà”nữa,chỉ cạn túi thôi
Nghe thế Tuấn hưởng ứng liền :
_Ừ, xem Mô tô bay đi, tao chưa biết nó bay làm sao ?
_Mô tô bay mà mày không biết à! Chán lắm xe chạy vòng vòng trong cái “lu gỗ” ấy chứ chẳng có gì đâu !
Bình lắc đầu phản đối lời rủ rê của Tuấn khiến hắn tiu nghỉu :
_Ở An Lộc chưa thấy trò này bao giờ
Mình bảo nó :
_Thích thì mày vô xem đi, bọn tao lòng vòng chơi ngoài này
_Thôi đi đâu thì đi chung,tao không xem đâu !
_Đến kia chơi Lô tô đi, đông vui quá kìa
Ẩn bước đi kéo cả bọn theo,quầy Lô tô xếp 2 dãy ghế băng,mỗi dãy dễ có đến 20 băng ghế.Xem giá niêm yết xong Ẩn thông báo :
_5 đồng 1 bảng ,mỗi thằng góp 1 đồng mua 1 tấm chơi chung đi
_Mỗi thằng 1 đồng đâu đủ 1 bảng
Tuấn chìa răng ra thắc mắc,Ẩn tuyên bố luôn :
_Riêng mày 2 đồng cho đủ vì nãy xem đại nhạc hội 3 thằng tao mua vé thì mày mới được ăn theo, bây giờ trả nợ là bổn phận đương nhiên còn phải hỏi
Ẩn ,Bình và mình chìa ra mỗi thằng 1 đồng đưa cho Tuấn :
_Nè ,mày ra mua 1 bảng số đi
Tuấn nhận lấy 3 đồng bỏ vào túi rồi móc ra đồng cắc hoa 5 đồng đi mua bảng số,xếp hàng 1 lúc hắn quay về với 1 túi vải điều trong có 1 bảng số bằng nhựa màu đỏ kích thước bằng cỡ tấm bảng con của học sinh, 1 cây viết sáp màu trắng và 1 cây cờ tay mang số hiệu 18.Mặt sau bảng số có gán 1 bản thể lệ cuộc chơi, mình đọc qua rồi đưa cho bọn chúng cùng đọc
_Con số gì đây…giờ ra là con mấy ? Con số gì đây tôi thấy là con TÁM…
_Mình có nè !
Mình lấy bút sáp khoanh tròn con số 8 trên bảng
_...Và ra là con …hai mươi tám, hai mươi…
(Còn tiếp )

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

TẾT,TẾT,TẾT...HẾT RỒI

Thôi nhé vui Xuân thế thế thôi
Mùng mềm chi nữa, Tết qua rồi
Hội hè bù khú thân trơ hốc
Bia rượu lu bù bụng ách hơi
Trăm việc chầu chờ đầu mải lú
Nghìn công gọi giật bước quen chơi
Đào , mai tàn nụ …,người sao mải
Hết Tết,ta ơi Tết hết rồi.
CAO BỒI GIÀ
01-02-2012