GIAO THÔNG PHÚ
Nam
bắc đông tây;
Vào ra lên xuống.
Quê phố cầu thông;
Tàu xe lộ suốt
Tỉnh gần phố kế ,xế
điếc lôi thùng ba gác chân nhong ;
Miền lạ nước xa, ô tô
tàu điện máy bay gió cuốn.
Ít tiền đi lại cà rịch cà tang;
Lắm bạc tới lui vèo veo vi vút.
Ngó xứ người:
Phẳng phiu láng coóng ,lộ nhỏ lộ to;
Ngăn nắp rạch ròi ,đường trên đường dưới.
Kỷ cương giữ chặt ,vạn xế tựa không ;
Luật lệ nghiêm theo ,muôn người như một.
Hạng nọ lối riêng chia tách phân minh;
Xe nào đường nấy chẳng quàng chằng chật.
Trật tự nêu cao ,nhất
nhất ý tuân;
An toàn trên hết ,veo veo bánh lướt.
Nhìn lại ta:
Đường hẹp xe chạy kín kìn ;
Người đi phố đông chen chúc.
Lắm hướng lắm hàng tự phát luồn lách tựa lươn;
Mỗi người một chiếc nối đuôi thấm loang như nước.
Luật tuy có luật ,khổ điều bao kẻ ngơ buông;
Điều rõ ra điều ,đau
nỗi mấy ai thèm thuộc.
Ngã tư ngã sáu ,không “xung kích” rối nùi;
Đèn đỏ đèn xanh ,vắng “công an” chạy tuốt.
Thân già nghiêm chỉnh
tuân hiệu dừng chờ chột dạ thất
kinh;
Sức trẻ thản nhiên
chấp đèn chạy tới to mồm nhiếc ngốc .
Chiều ngược cũng chạy ,xe lôi láo nháo lao nhanh;
Cầu cấm vẫn leo ,gắn máy nghênh ngang thả dốc.
Hạt lúa hạt ngô phơi phóng
chiếm lộ quốc gia;
Xe bò xe khách đỗ dừng ngay đường cao tốc.
Đám con cùng cháu ,đua bay đua võng ,phố quậy tựa đồng;
Biển đỏ lại xanh ,chạy xấc chạy xằng ,luật coi như đuội.
Ổ gà nhan ,nhản đầy đường đẫy xác ,nằm đợi người ngang;
Lô cốt giăng quàng ,giữa phố chương thây ,sẵn chờ xe húc.
Đường cho cao
tốc ,mới thử nghiệm đà lở lói lung tung;
Lộ mở trên cao ,vừa khai trương toàn chạy nhăng hỗn xược.
Ra đường khác nào ra trận ,nhép miệng nguyện kinh;
Cầm lái như thể cầm đao ,chắp tay cầu phước.
Tai nạn cứ chực giơ
giăng;
Tử thần luôn rình đón rước.
Nhiều kẻ không may
nằm cáng dài dài;
Lắm người xui rủi đi
toong tuốt luốt.
Kìa không xe đụng, dây điện lòng thòng vạ ập cổ treo;
Lại chẳng ai va, hố
sâu toang hoác bẫy sa đất nuốt.
Nước ngập cống sâu chân
hụp trôi veo;
Mưa bay gió thổi cây rơi hứng nốt .
Bao cảnh đau thương;
Lắm nhà thảm khốn.
Chạy còn muốn
chạy ,chẳng kẻ tự tù;
Đi vẫn phải đi ,nào ai muốn khóc.
Da đen trắng băng đường Hà Nội ,tim rụng gan teo;
Mũi lõ thò qua lộ Sài gòn ,hồn suy phách nhược.
Mỹ thầm nể dạ ,người Việt
gan to;
Tây phải phục tài ,dân
ta lái mướt!
CAO BỒI
GIÀ
23-10-2012