Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

SAY CHÈ 05

(Tiếp theo)
_3 cuốn này hai thằng bay bụng còn chỗ cất giùm tao đi !Phần thằng Ẩn chứ bộ…
Tuấn Chuột quay ra năn nỉ mình và Bình, Bình trợn mắt :
_Tại mi gọi tham ,thằng Ẩn không kham nổi thì mi phải hốt hụi cho hết chứ, tụi tao đâu có phải thùng rác để cho mi đổ đâu.Dọn sạch mới có hai chục đồng à nghen
Tuấn nhe răng cười tà tà ăn tiếp, vừa ăn vừa than trách chú Dín :
_Mấy cuốn này sao chú cuốn bự quá chú Dín ơi
_Ấy dà,lúc trước lị lói ngộ ăn gian lòi cuốn cho bự bự lớ…bây giờ lại lói thế là sao,khó chiều quá chời a
_Mặc xác thằng tham ăn ấy tính tiền đi chú ơi
Mình nói với chú Dìn.Đếm chồng đĩa Chú Dín xoa xoa tay :
_Hẩu lớ, hẩu lớ,quá xá à hen, hai mươi pẩy đĩa pốn ngàn tức là một chăm lẻ tám lồng, thôi ngộ lấy 100 thôi há, tính vậy cho vui há,pớt pớt cho học sinh há…tố chề tố chề
Sau bữa bò bía ấy,thằng Tuấn cứ lải nhải với cả bọn rằng đã thấy sự lợi hại của cặp răng độc đáo của hắn chưa ?Thằng Ẩn rất tức sau chầu tỷ thí nên tuần sau đã thách đấu lại với Tuấn chuột,lần này cả bọn kéo nhau đến quán chè của chị Huệ theo lời đề nghị của Ẩn.
Quán chị Huệ đúng là trung tâm “kính thưa các loại chè”:Đậu đỏ bánh lọt, đậu xanh đánh,chè thưng, chè bà ba,thạch chè,sâm bổ lượng vân vân và vân vân, mình chẳng biết hết chỉ nghe các cô học trò vào đây ríu rít gọi ănthì biết được đến thế.Ba thằng kia ăn chè gì, thách đấu ra sao mình mặc chúng,thong dong ngắm mấy con cá cảnh của chị Huệ và nhâm nhi ly sâm bổ lượng,vị thơm thơm của táo Tầu,cái lạnh của đá bào từ từ thấm mát cổ họng, hết ly đầu đã thấy chị Huệ tiếp thêm ly khác nhấm nháp tiếp thật sảng khoái, bỗng Bình vỗ đánh đét vào vai :
_Ăn lẹ lên bố ,tụi tao thằng nào cũng 5 ly rồi,toàn đậu thạch ,bánh lọt, nước dừa không còn mày ăn cái thứ lõng bõng như vầy mà chưa hết 2 ly là sao?Tụi tao ăn hết tiền mày đừng kêu ca gì nhá
_Tụi mày cứ thả bụng ăn đi, tao thua ngay từ khởi điểm rồi,để tao nhấm nhá đến đâu thì tao gọi đừng kêu thừa mứa ra là tụi mày phải nuốt à nghen
Ba thằng lại chụm đầu thi ăn, muỗng ly khua lanh canh, đám nữ sinh bàn bên vừa thưởng thức vị chè vừa “thưởng ngoạn” cảnh 3 “thực sĩ đấu khẩu”, 1 cô bé đeo kính trắng mắt tròn xoe chăm chăm quan sát cái mỏ Tuấn Chuột đang chu lên hút mấy sợi bánh lọt tụt vào nghe đánh chụt,cô bé tủm tỉm cười ghé tai cô bạn ngồi bên thầm thì, cô bạn nhìn Tuấn mà miệng cũng chu lên như tuồng bị lây với hắn ,ý nghĩ ấy khiến mình bật cười.Thấy mình cười hai cô bẽn lẽn cười tủm theo còn 3 thằng bạn mình thì giật mình ngượng nghịu ngừng ăn,giả lả :
_Mày không ăn chè đi mà cười gì như khỉ thế ?
_Hi hi, tao cười 3 con khỉ đang chụt chụt bánh lọt
Nghe mình nói thế cả bàn nữ sinh phá ra cười nắc nẻ, mình phải chữa ngượng cho chiến hữu :
_Không sao, không sao xem nào thằng nào ăn được như Thạch Sanh nào ?
Ẩn xoa xoa tay lên tiếng :
_Tao 8 ly, Chuột 8 ly, Bình 7 ly, nhưng tao thấy bây giờ 3 thằng phải cùng ăn 1 loại chè thì mới thắng thua minh bạch được
_Phải đó, phải đó…
Thật bất ngờ các cô gái bàn bên bỗng dưng trở thành những cổ động viên cho cuộc tranh tài ăn uống,trò cá cược đã trở nên hấp dẫn , Bình hứng lên :
_Được, chị Huệ ơi cho thêm 3 ly đậu đỏ ,bánh lọt ,nước dừa nữa đi
Tiếng vỗ tay tán thưởng của mấy cô gái làm 3 tên xúc ,nuốt như điên , nhoáng cái đã sạch ly.Tuấn giành quyền :
_Lần này để tao gọi, chị chủ quán ơi cho em thêm 3 ly sương sa, sương sáo nhé
Cứ thế 3 thằng như Trương Phi trợn mắt, ngược mũi lên mà “ực” mà gọi và cuộc chiến lại trở lại như kịch bản cũ, Bình đã bỏ cuộc ở ly thứ 12 nhường cho Ẩn và Tuấn vào chung kết.Bọn con gái cổ võ càng hăng,Ẩn ga lăng đề nghị :
_Bây giờ dành cho mấy fan nữ gọi món đó, 2 thằng tui “múa mỏ chiếm thành” theo ý các “long nữ “
Tuấn gật gật đầu đồng ý.Các nàng gọi chè thưng, chè thưng hết véo,xoay qua chè bắp, chè bắp nhẵn ngay…và gần đến đích Ẩn như nhà sư tịnh thiền im lặng nhấm nhá,Tuấn thì lừ đừ thấy rõ,2 mắt lờ đò.Cô bé bốn mắt lên tiếng :
_Tỷ số là 17 – 17, tiếp tục đấu được không ?
Ẩn gật đầu chậm rãi, Tuấn thì đập tay xuống bàn la to :
_Chưa chiến thắng chưa thôi…gọi tiếp đi
Chị Huệ đặt 2 ly chè 3 màu lên bàn vừa cười vừa nói :
_Chắc ly này thôi há, chị thấy hai em “tới bến rồi”…đó nghen
_Tới là tới thế nào…thằng kia tới chớ em chưa tới đâu…
Tuấn lè nhè phản đối lời chị Huệ, tay cầm muỗng xọc đá trong ly chè mới ăn tiếp,Ẩn thì cố nhếu nháo cố nuốt được chừng nửa ly thì buông muỗng đánh cạch xuống bàn phều phào :
_Thu…a…thu…a
_Ta thắng…ta thắng rồi
Tuấn giơ cao muỗng lên khỏi đầu hét lên khiến “khán giả “ đều phản đối :
_Thắng sao được mà thắng, ly chè còn nhiều hơn người ta kìa,phải hết ly mới thắng chứ
_OK…OK…hết hết liền đây
Tuấn trợn mắt há mồm chiêu nốt ly chè thật tốc độ rồi giơ cao chiếc ly không lên mà hả hê :
_Vỗ tay đi chứ…ta là vua chè…hoàng đế bò bía…vương quyền của ta nghiền nát những kẻ muốn thách thức ta…20 đồng của ta đâu hỡi những bại binh kia…
Bình đặt đồng cắc 2 chục trước mặt Tuấn,Tuấn nhìn nhìn bằng đôi mắt lờ đờ rồi la ó :
_Sao lại 10 đồng thôi là sao?
_Trời đồng 2 chục mười cạnh to tổ bố thế mà mày bảo là 10 đồng à
Hùng hùng hổ hổ Tuấn cầm ngay đồng bạc ném manh vô góc quán,xua tay đẩy luôn mấy chiếc ly trên bàn rơi xuống vỡ tan, miệng lảm nhảm quát tháo như người say rượu,mấy cô nữ sinh phát hoảng chạy ra khỏi quán,chị chủ quán chạy ra hỏi :
_Chi vậy mấy em uýnh lộn hả ?
Mình trấn an chị chủ quán :
_Không chị ơi! Đâu có uýnh lộn uýnh lạo gì đâu, thằng này ăn nhiều chè quá, bội thực hay sao đấy không được bình thường chị à !
Lúc này Ẩn dựa lưng vô tường lim dim như đang ngủ còn Tuấn thì vẫn hung hăng ,mặt mày tái mét,luôn mồm lảm nhảm hết chửi đổng lại thách đố người này người kia.Mình nói với Bình :
_Tao với mày đem thằng Tuấn về lại trường thôi,lúc này chắc phòng y tế trường vẫn mở cửa,khổ quá nó bị ngộ độc hay sao ấyw.Chị Huệ ơi làm ơn cho thằng bạn em kia tạm ngồi đây chị nhé còn thằng quậy này tụi em phải đưa nó đi cấp cứu thôi
Nói rồi mình và Bình xốc thằng Tuấn ra xe.Mình cố gắng đạp thật nhanh và kềm cứng tay lái để đưa thằng Tuấn đang được Bình kẹp chặt sau ba ga về đến trường.Tuấn chuột mềm oặt như một cọng bún hai thằng kéo mãi mới đặt được nó lên giường bệnh ở phòng y tế.Cô y tá khám sơ qua tình trạng của nó liền bảo :
_Ra gọi xe lam ,1em đi theo cô đưa bạn vô bệnh viện gấp còn 1 em về báo cho phụ huynh của bạn lên ngay bệnh viện nhé
Chiếc xe lam chuẩn bị lăn bánh đưa Tuấn đi bệnh viện thì Ẩn đạp xe về đến trường, hắn đi lảo đảo rồi té oạch ngay trước văn phòng giám thị, mình la lên :
_Mày muốn chết hay sao hả Ẩn, cô ơi cho thằng này vô bệnh viện luôn nè cô…Nó cũng ăn 17 ly chè đó
Thế là mình lãnh nhiệm vụ đi báo cho người nhà 2 thằng “xỉn” còn Bình áp tải chúng vô thăm bác sĩ. Nhà Ẩn ngay bên hông trường vừa quẹo vô là gặp ngay anh Hai nó, nghe mình báo anh phóng Honda đi ngay còn nhà Tuấn mình chưa đến bao giờ chỉ nghe ở xóm “An Lộc” tức là xóm có đông dân chạy loạn từ An Lộc về năm 72.Quanh co hỏi thăm 1 hồi mình tìm đến 1 căn nhà cửa đóng im ỉm, 2 ổ khóa to khóa phía ngoài…chết rồi chẳng có ai ở nhà rồi …làm sao đây ?Bỗng có 1 người phụ nữ đạp xe dừng trước cửa nhà ấy hỏi :
_Cháu tìm ai ?
_Dạ…dạ cháu tìm ba má bạn Tuấn ạ !
_Tôi là má nó đây ,có chuyện chi không cháu ?
Mình mừng hết lớn thưa chuyện :
_Dạ cô ơi bạn Tuấn phải cấp cứu ở bệnh viện ạ
_Sao…sao nó bị tai nạn xe cộ à ?Nặng không…
_Không đâu , bình tĩnh đi cô ơi…Bạn ấy ăn chè nhiều quá nên bị…mệt ạ !
_Ăn chè nhiều à ? Ăn bao nhiêu…ngộ độc à…bội thực à ?
_Dạ…dạ 18 ly ạ !
_Trời đất…chúng bay rủ nhau ăn uống thế à…Khốn nạ chưa..ai dạy cho trò dại thế…
Mình nghe Mẹ Tuấn tru tréo thế bèn lủi thật nhanh…quên cả lời chào…
_Này…này đợi đã…
Mình cứ cắm cổ đạp 1 mạch vào nhà thương, đến cổng thấy thằng Bình đang lởn vởn trước cửa phòng cấp cứu,Bình chỉ tay về phía góc phòng:
_Hai thằng đang nằm ở kia kìa
Nhìn theo tay Bình, mình thấy Ẩn đang được chuyền serum có anh hắn đang ngồi bên còn Tuấn thì đang được bác sĩ dung thủ thuật cho ói thức ăn ra,cuối giường 2 thằng có bảng tên ghi bệnh án :SAY NƯỚC ĐƯỜNG làm mình bật cười:
_Hi hi hai thằng mắc bệnh tham ăn kìa Bình ơi, đẹp mặt chưa…
Nhác thấy bóng mẹ cu Tuấn hớt hải chạy vô phòng cấp cứu ,mình kéo tay Bình :
_Đi thôi …lẹ lẹ…không nghe mẹ Tuấn chuột đay nghiến bây giờ
Chuyện Say Chè của hai thằng ôn về sau là giai thoại được cả lớp thêm mắm, thêm muối pha trò mỗi khi “trà dư tửu hậu”,nhưng điều đáng suy nghĩ là những gì tốt đẹp mà quá độ cũng vô cùng nguy hiểm, đấy đường ngọt ngào là thế mà quá đà cũng …chết người…chết tiếng chứ chẳng chơi!!!
CAO BỒI GIÀ
16-02-2012

2 comments:

  1. VALENTINE
    Thấy lễ tình nhân mới tới đây.
    Lễ này phong tục của người tây.
    A dua thiệp gửi nom hoa mắt.
    Bày vẽ quà mua ngó nhíu mày.
    Được nước người buôn ra sức chém.
    Gặp thời kẻ bán cố tình phay.
    Yêu nhau nhất thiết đâu cần vậy.
    Hạnh phúc trăm năm phải một ngày.
    Nguyễn Huy Vụ

    Trả lờiXóa
  2. TỰ THUẬT
    "Tân Dân" nổi tiếng đất cay nồng.
    Năm chục năm xưa nẩy một ông.
    Học cụ tam nguyên làm phú đắc.
    Theo thầy "tú cốt" viết thơ ngông.
    Công danh thủa trẻ còn quay quắt.
    Sự nghiệp già nua vẫn phập phồng.
    Vẫn thích ăn chùa rồi khoác lác.
    Vẫn hay ngủ chạ vẫn lông bông.
    ( cố xứ có câu: Chơi với tân dân không mất gân thời mất gót)
    Nguyễn Huy Vụ

    Trả lờiXóa