Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

BẢN LĨNH...NHÀ CHÍNH KHÁCH 03

)Tiếp theo)
_Thằng Thiệu mà được làm trưởng lớp thì nó cảm ơn mỗi đứa một cái “thơm” vào má
Thế là những tiếng cười hi hi rộ lên và kết quả là Thiệu chẳng được phiếu bầu nào cả, nhưng dù thua Thiệu cũng vẫn thản nhiên tỉnh bơ như ruồi ,vui vẻ chẳng tỏ ra quê hay buồn bực chi cả.
Đầu năm học nhà trường cho mỗi em học sinh mượn 1 bộ sách giáo khoa, trong bộ sách lớp Năm có cuốn Em Học Tính Tốt, bạn nào cũng thích vì sách kể những câu chuyện rất thú vị, hầu hết là sách xuất bản đợt cũ,chỉ có 1 số ít là sách mới tái bản,nội dung thì giống hệt nhau nhưng bản mới tái bản thì hình ảnh được in màu rất sinh động chứ không trắng đen như bản cũ.Thiệu được cô phát cho phiên bản cũ thấy Thái được phiên bản mới nên gạ bạn đổi cho mình với 1 số tiền bù, Thái không bằng lòng,Thiệu lại gạ các nào dế, nào đồ chơi Thái lắc đầu tất.Giờ ra chơi Thiệu mượn cuốn sách ấy xăm soi mãi, chán rồi mới đặt nó trở lại chồng sách để ở dưới chân bàn học của Thái.Sau giờ chơi cả lớp bắt đầu chép bài thì bỗng Thái rú lên :
_Trời ơi! Ai làm dơ sách của tao thế này?
Thái nâng niu cuốn Em Tập Tính Tốt trên tay ,vẻ mặt đau khổ, bìa cuốn sách đẹp đẽ là thế mà giờ in hằn vết bùn sình của 1 đế dép, trông thật thê thảm.Cô giáo lại bên Thái xem xét :
_Em nào làm dơ sách của bạn thế ?
Thiệu đứng lên khoanh tay lễ phép:
_Thưa cô,em xin nhận lỗi ạ!Em không biết dép mình bẩn đến thế, lúc nãy leo vô chỗ ngồi em vô ý đã mắc lỗi,em xin nhận lỗi ạ ! Thôi bạn để mình đền cho bạn cuốn của mình còn cuốn sách dơ này thì mình dùng vậy.
Nghe Thiệu thành thật nhận lỗi cô giáo thuyết phục Thái bỏ qua lỗi cho Thiệu đổi sách dơ ấy cho bạn, hậm hực và tiếc nuối lắm nhưng THÁI đành làm theo lời cô dạy.Thế là chả mất xu teng hay con dế nào mà nghiễm nhiên Thiệu đã có cuốn sách mơ ước trong tay, ngày mai về bọc cái bìa lại là suya đờ luých,thích bằng chết, Thiệu khoe với mình như thế trên đường về lúc tan học!
Một sáng kia đến lớp sớm vừa thấy mình là Thiệu vỗ vai :
_Làm ơn cho mình mượn vở bài tập toán đi , hôm qua cô cho đề bài dài quá mình chép không kịp
Mình lấy vở bài tập cho nó mượn, nó cười tít cảm ơn :
_Cậu cứ ra chơi đi, chép xong là mình cất vô ngăn bàn cho cậu,yên tâm, yên tâm nhé
Nghe thế mình bỏ ra sân chơi đuổi bắt với bọn cùng lớp đang vui ngoài ấy.Đầu giờ học cô gọi :
_Nguyễn văn Thiệu đem bài tập ở nhà lên cho cô xem
Thiệu trình cô và được 10 điểm kèm theo lời khen giỏi,mỗi buổi cô chỉ gọi 5 bạn bất kỳ rồi thôi, hôm ấy mình không được gọi nhưng thật lạ lung tối về mình thấy có 10 điểm son trong vở,quái nhỉ sao lại có chuyện lạ thế nhỉ,thôi rồi đích thị lại nó, nó chứ chẳng sai!
Sáng hôm sau,thấy Thiệu mình nắm cổ áo hắn, chưa kịp hỏi hắn đã cười cầu tài,tay dúi cho mình nắm kẹo gừng :
_Đừng giận , đừng cáu mà.Tớ chép không kịp bị cô gọi nên mới phải làm thế,bao vở tớ thay bao tên tớ rồi, cô không biết đâu,thôi đừng nói làm gì ,chuyện qua rồi, lần sau tớ không làm vậy nữa đâu.Cậu ăn kẹo đi cho vui !
Thật mình phải ngớ ra,với cái tuổi ấy mình không hiểu sao nó …quái đến thế chứ
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét