Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

ĐUA TIẾNG GÁY QUÊN KHUẤY...DẠ DÀY 04

(Tiếp theo(
_Hi hi, tên ông là Hoàng à ?
_Vâng em tên Hoàng
_Ông chơi món này ,ông là ông Hoàng thực sự của cánh kẹo kéo đấy.Chắc hẳn là ông còn cặp loa với đầu deck nữa chứ ?
_Vâng, em còn đủ cả bộ.
_Theo bọn mình nghĩ đem ampli này chơi kẹo kéo thì hoang phí quá.Ông bán dàn này đi rồi ráp 1 cái thật mạnh mà xài thì đỡ hoang phí hơn
_Không được anh ạ!Bán thì bà mợ em cũng biết bán vậy, đây bà ấy muốn cho em đem về xài mà bán thì bả giận chết
_Máy này đang xài điện 220 V mà bây giờ ông chơi bình accu thì phải chế lại mới được
_Chế rồi mai mốt phục hồi như cũ được không mấy anh ?
_Được, bây giờ bọn tớ sẽ ráp cho 1 bên hát bằng 12 V thôi, 1 bên giữ nguyên trạng ngắt hẳn ra ngoài mai mốt phục hồi lại bên chế thôi.
_Ồ thế còn gì bằng, còn loa thì sao ?
_Loa thì tớ khuyên ông đặt 1 vỏ thùng loa gỗ tạp ,lấy loa trong thùng loa xịn ráp qua, cất vỏ xịn đi chứ thùng loa xịn không phơi nắng mưa được đâu
_Vâng, vâng các anh làm giùm em như thế đi
Dàn kẹo kéo “siêu xịn” mang hiệu SANSUI hẳn hoi đã được bọn mình cho ra lò trong hoàn cảnh như thế, ông “Hoàng Kẹo kéo” còn tận dụng tối đa lợi thế có sẵn là trang bị 1 micro để hát với các băng nhạc hòa tấu
Hồi ấy làm gì đã có “thuật ngữ” karaoke, nhưng loại hình này đã được anh kẹo kéo tên Hoàng cho trẻ em vừa ăn kẹo vừa thỏa thích làm “ca sĩ” với những băng cassette nhạc không lời.
Chỉ sau đó ít lâu,những xe kẹo khác đã đua nhau phát triển loại hình này,bọn mình lại loay hoay ráp 1 mạch pre cho micro phục vụ nhu cầu hết ông chủ kẹo này đến anh hàng kẹo khác
Và ông Hoàng kẹo cũng chẳng độc tôn được lâu, lắm anh khác cũng đã đặt ráp máy bằng 2N3055.Cửa hiệu bọn mình ngày nào cũng có khách kẹo kéo ghé lại, có lúc cả 3, 4 người kéo đến để chỉnh cái này , sửa cái nọ hoặc ngay cả khi không cần sửa chữa gì họ cũng ghé lại tụ tập như 1 điểm tham khảo và trò chuyện với đồng nghiệp:
_Bình 45 Am pe nặng quá, cứ bỏ lên ,bỏ xuống vỏ bình của tớ nứt mẹ nó rồi
Một anh than với bạn đồng nghiệp.Anh hàng kẹo kia chỉ vẽ :
_ Ừ, vỏ nhựa không chịu nổi lâu đâu, mình đã phải thay vỏ ê bô nít rồi
Và không thiếu những câu chuyện hỏi nhau vay nợ, hốt hụi để tân trang, nâng cấp dàn máy hát, nhiều hoàn cảnh nghe cũng thấy đáng ngại sao.Có lần nghe chuyện họ đấu với nhau ,mình cũng góp ý :
_Tớ nghĩ mấy ông đua đến đây đã quá tay rồi, đua nữa có kiếm thêm được hơn không ? Mà chạy đua mãi nợ nần thấy gay quá!
_Nào có kiếm thêm được mấy đồng đâu anh ơi .Nhưng để thằng khác nó vượt xa mình quá thì kẹo mình chỉ còn nước đem về nhai thay cơm thôi
_Thế các ông không thử tìm hình thức cạnh tranh nào khác ngoài tiếng nhạc mà đỡ hao bạc hơn xem
Mình nói ngẫu hứng vậy mà anh hàng kẹo ấy suy nghĩ và thực hiện thật,ít hôm sau anh đã khác hẳn trong bộ cánh :áow sơ mi dài tay,khoác ngoài 1 áo gi lê đen sát nách ,cổ đeo nơ đỏ, thêm 1 chiếc nón cao bồi nữa,trông cũng ngộ nghĩnh, là lạ hấp dẫn đám trẻ con ra phết
_Jingle bell jingle bell jingle on the way…
Những điệu nhạc Noel thánh thót cùng những anh chàng Cao bồi gi lê đen, gi lê đỏ đã thấp thoáng trên phố mùa Noel năm ấy, cá biệt vài xe kẹo còn trang bị thêm cây dù đỏ vàng trông vui nhộn ra trò.
Nhưng cuộc đua không dừng lại ở đấy,có anh chủ kẹo đã nghĩ ra thêm trò mới: Đóng thùng kẹo cách tân, sơn phết trang trí thật đẹp ,gắn thêm những đèn LED xanh đỏ nhấp nháy quanh thùng theo tiếng nhạc.Thế là bọn mình lại được đặt hàng thiết kế các mạch đèn LED theo ý của các chàng “cao bồi “kẹo kéo
Nhiều bữa mới sáng bảnh mắt ra,vừa mở cửa hiệu,bọn mình đã có 3,4 xe kẹo tụ tập.Nhìn những cây kẹo còn nguyên xi, mình hỏi :
_Chưa bán mở hàng mà đã ghé đây ngay à ?
_Vâng nhờ anh chỉnh giùm dàn đèn cho em với, sao nó nháy “lừ đừ” quá
Một anh mau mắn trả lời,anh khác lại nói :
_Anh chỉnh giùm mạch bass-treble ,tự nhiên sao bass đập “mỏng” quá
Trong lúc bọn mình đang chỉnh sửa thì nghe mấy chàng kẹo “than thở” cùng nhau :
_Tối qua tao còn hơn ký kẹo, mạo rẻ cho chị ve chai gỡ lại được nửa ký đường, đau quá !
_Còn tao mấy tháng nay cõng cái hụi chết đâm hụt trước, thiếu sau, bà hàng đường bán chịu cho giá cao cũng phải chịu
_Tau hơn chi tụi bay, bể cái vỏ bình thay cái vỏ ê bô nít răng mà mắc chi mà mắc hè, rồi còn đóng lại cái thùng kẹo nữa tề.Không biết lúc mô mới lấy lui được tiền vốn
Nghe thế sư phụ mình mới nói :
_Ông nào cũng khó khăn vậy mà không tranh thủ đi bán, hết hàng thu vốn kiếm lời đã rồi ghé đây sau có hơn không ?Tụi này ngồi đến khuya cơ mà
_Âm thanh nghe không ngọt ,đứng bán “ngứa ngáy” không chịu được anh ơi !
_Răng mà chịu nổi khi đối thủ vừa bán vừa cười chê “đồ nghề” của mình anh hè !
Mình nghe họ “phân trần” như thế thì ngẫm nghĩ tự hỏi nếu mình Phải “lăn lộn” mưu sinh trong nghề với họ thì không biết mình có say theo việc đua tiếng gáy mà quên khuấy …dạ dày như vậy không ?
27-12-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét