Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2016

NGẮM LÁ THU RƠI


NGẮM LÁ THU RƠI

 

Rồi ra cũng phận   lá vàng rơi

Quá lắm tàn thu ,khép lại đời

Sức dạ  nào lôi canh thoái bước

Tháng ngày đố cưỡng khắc ngừng trôi

Trường đời  vụng vở  , nhay lòng nuối

Đoản phận  tròn   vai ,đẹp nụ cười

Xanh biếc trời cao hồn lãng đãng

Nghe thầm đâu đấy ,chốn …xa xôi!

CAO BỒI GIÀ

        

BÀI HỌA:

 

NHẮN BẠN THÔI BUỒN

 

Tinh tú treo hoài cũng rụng rơi

Buồn chi bạn hỡi ráng yêu đời

Phải đâu mãi chịu đời hoang hoải

Đừng tưởng lúc đành phận nổi trôi

Còn nhớ đêm nào trao hứng khởi

Nào quên phút ấy gửi vui cười

Giải cho hết cuộc vây sầu để: 

Nếp cẩm gấc vàng mượt dáng xôi!

 

PHAN TỰ TRÍ

 

ĐỒNG HỌA:

 

HỐT LÁ MÙA THU

 

Chợt nhớ những ngày hốt lá rơi

Mười năm ròng rã bước đường đời

Xứ người lạc lõng thân cơ cực

Đất khách bơ vơ phận nổi trôi

Bươn chải mưu sinh không kịp thở

Bon chen kiếm sống mấy khi cười ?

Giờ đây tuổi tác đà chồng chất

Cố đấm mà nào hưởng được xôi ?

Thục Nguyên

 

CÙNG HỌA:

 

 AN TÂM MÀ SỐNG

 

Thôi đừng ngắm mãi lá tàn rơi

Để chạnh buồn thương cả cuộc đời

Quy luật đã đành: hưng lại phế

Vô thường định sẵn: lặng rồi trôi

Hợp tan vốn dĩ trong trời đất

Số phận đan chen giữa khóc cười

Thì cứ an tâm mà sống tiếp

Chẳng cần cố đấm để ăn xôi.

Sông Thu

 

TIẾP HỌA:         

 

HƯƠNG XƯA

 

Một chút hương thừa chợt thoảng rơi

Niềm xưa vn cha tnh men đời

Đầm đìa dưới gối làn sương rụng

Thấp thoáng bên thềm chiếc lá trôi

Gió cuốn hoài trơ nhành liễu rủ

Người đi mãi vắng nét môi cười

Khi nao chốn cũ mây tan hết

Để trả đêm vàng vẻ ngọc xôi.(*)

 

(*)Xôi: xôi ra. Truyện Kiều: “Càng xôi vẻ ngọc, càng lồng màu sen”

 

Nguyễn Gia Khanh

 

HỢP HỌA:

 

NHẮN BẠN

 

Kỷ niệm một thời khó rụng rơi

Bạn xưa còn trụ ở trên đời?

Quên sao xóm tối vui trận giả!

Nhớ lắm tuổi thơ rộn tiếng cười!

Quê cũ đây mình luôn gắn bó

Xứ người chắc cậu chửa buông trôi?

Nay ta liệu phải điều xa biệt?

Hay chỉ coi là… xa với xôi?

220916.

Đoàn Đình Sáng.

 

CŨNG HỌA:

 

THU SẦU

 

Vàng buông chậm chậm lá thu rơi

Như nuối thời gian sống ở đời

Cõi tạm ta bà luôn chuyển dịch 

Cội nguồn khoái lạc chẳng ngưng trôi

Vui gom quá khứ tràn mơ ước

Buồn nhớ tương lai tắt nụ cười

Ngước mặt nhìn trời theo cánh bướm

Lo ngày núp bóng oản gà xôi...!

LĐK  Sep. 22, 2016 

 

ĐỒNG HỌA:

 

THU VẮNG XA NGƯỜI

 

Nắng úa đồi hoang lá nhẹ rơi

Bâng khuâng thu vướng bước chân đời

Êm đềm tiếng gió âm thầm gọi

Xa tít mây trời tha thướt trôi

Ngõ trúc còn mơ dòng tóc thả

Hoàng lan cứ ngỡ miệng em cười

Không trăng, không rượu... hồn cô quạnh

Nếp thiếu tay người... tẻ nhạt xôi !

Thy Lệ Trang

 

CÙNG HỌA:

 

GÓP NHẶT

 

Xanh chuyển sắc vàng đợi gió rơi

Ngày đang nhặt lá,chuỗi xâu đời

Xa nguồn,sóng điệp bờ sông vỗ

Lạc bến,khơi trùng bọt nước trôi

Giữ phận qua nguy từng bão nổi

Gìn thân vượt khó những môi cười

Bình an thưởng lãm đường thiên lý

Đạm bạc chung trà,chẳng thịt xôi.

Lý Đức Quỳnh 

 

TIẾP HỌA:

 

LÁ THU RƠI

 

Đẹp thay may gọi lá thu rơi

Bọn chúng dường như sẵn để đời.

Đứa úa đứa vàng buông cuống nhảy

Thằng khô thằng quắt tựa tơ trôi.

Tháng ngày sống thắm từng lay lắc

Duyên phận làm xanh đã hát cười.

Cây cứ rung rinh chừng muốn chúc

Giúp người ấm bếp nấu cơm xôi.

Trần Như Tùng

 

HỢP HỌA:

 

Phận mng


Tự
ngm thân mình :cánh lá rơi
Hứ
ng bao bt hnh ti cho đời
Mồ
côi thơ ấu khan li khóc
Đơ
n chiếc trung niên vng tiếng cười
Hạ
nh phúc xa xăm : mây n hin
m no mờ ảo : bt ni trôi
Quanh nă
m ch nhng cơm cùng sn
Đ
âu dám mơ màng tht vi xôi
Thanh Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét