Hương hoa ký ức mãi như vừa
Ăn Tết bây giờ nhớ Tết xưa …
Rực sáng hỏa châu mừng chuyển khắc
Vọng xa đại pháo đón giao thừa
Trang nghiêm lệ tục sâu hồn lắng
Dân dã hội làng thỏa sức đua
Đậm nét Xuân xưa …hồn thuở trẻ
Mặc lòng năm tháng vẫn như khua…
CAO BỒI GIÀ
26-01-2012
(MÙNG 04 TẾT NHÂM THÌN)
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu
Còn xuân mãn
Trả lờiXóaUống thêm một chén cho say
Cho ngoài đó biết trong này cũng xuân
Quen rồi năm tháng trầm luân
Phiêu du đến lúc đôi chân đã mòn
Công danh một lắm con con
Trăm năm ai có vuông tròn mãi đâu
Tuyết sương ai rắc lên lên đầu
Lời xưa ai đã…qua cầu gió bay
Uống thêm chén nữa cho say.
Hỏi thăm ngoài đó tuổi này còn xuân
Người về với đất Tân Dân
Tôi đi để gánh lốt phần đắng cay
Mưa xuân chẳng đến nơi này
Gửi ra sao được nắng đầy trời nam
Mưa mù nhớ lắm hoa cam
Cho xin một dúm giả làm mưa xuân
Bán xa để được về gần
Gác phiêu du để đôi chân đi về
Đường xưa cỏ vẫn xanh đê
Bến sông đó mảnh trăng thề còn không
Hư danh đáng giá mấy đồng
Cành xưa nụ đã thành bông lâu rồi
Cho tôi một dúm mưa rơi
Rắc lên khoảng trống giữa trời miền nam
Tuổi ngũ tuần
Lại nói về tuổi ngũ tuần
Hỏi ai người đã một lần đi qua
Đất trời rộng lớn bao la
Làm sao đây để bước qua lỗi buồn
Mệnh trời hay biến đổi luôn
Tình thương ư...cánh chuồn chuồn mỏng manh
Tết về thương thuở tóc xanh
Trời xuân buông sợi tơ mành dăng mưa
Con đò lõ một chuyến đưa
Tôi vì lỡ chuyến đã thừa đắng cay
Mệnh trời đưa đẩy về đây
Cố công tôi quẳng gánh đầy sầu đi
Ai về chặt giúp cây si
Khi xưa khờ dại trồng vì tương tư
Nhâm thìn năm chục rồi ư?
Bao nhiêu nuối tiếc kể từ khi nao
Còn em mệnh thấp hay cao
Con đường em chọn có vào thiên thai
Duyên xưa còn thắm hay phai
Tóc mây giờ có nhuộm hai thứ màu
Mệnh trời ai biết cạn sâu
Đời nhanh tựa thoảng bóng câu qua vèo
Hai bàn tay trắng ai theo
Thơ văn thì rẻ như bèo ai mua
Bao giờ con sãi làm vua.
Mặc cho dụng kín sân chùa lá đa
Ngũ tuần ta vẫn là ta
Thơ văn để giữ nếp nhà mà thôi
Vẫn là cánh hạc đơn côi
Lẻ loi bay giữa góc trời miền nam
Nguyen Huy Vu