Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

NGÀY 30 TẾT...ĐẾN CHẾT KHÔNG QUÊN 01

Năm hết Tết đến, những ngày cuối năm luôn làm lòng mình nao nao chờ đợi không khí đón Xuân nhưng cũng buồn buồn không kém vì nuối tiếc những ngày tháng đã trôi cùng biết bao kỷ niệm dĩ vãng.Năm nay lẩn thẩn mình lại nhớ lại ngày 30 Tết năm ấy, có lẽ chẳng bao giờ mình quên.
Đó là những ngày mọi người đang chộn rộn đón xuân Bính Dần (1986),ai ai cũng lo dọn dẹp,sơn phết trang hoàng lại nhà cửa cho đẹp đẽ để mừng năm mới.Chiều 29 Tết ,mình đem chiếc “Ếch Bà”(Vespa) ra sân rửa cho sạch sẽ,sáng sủa,cạo chùi bugi vân vân và vân vân, cuối cùng là xách xe ra thăm mấy cô hàng “cục gạch”(tức các điểm bán lẻ xăng dầu lậu,hồi ấy các cây xăng của nhà nước rất hiếm), đổ no “bụng” xăng cho ngựa sắt , mình cũng không quên mua thêm 1 lít nhớt thay máy nữa để con chiến mã”ngoan cường” mấy ngày Tết.Xả hết nhớt cũ trong hộp số ra ,mình vặn ốc xả dưới gầm máy lại rồi đi kiếm phễu (quặng) để châm nhớt mới vào máy, bỗng có tiếng người xôn xao ngoài cổng :
_Bà nội mấy đứa …vừa chết được ít phút nè!
Mình quăng luôn bình nhớt và cái phễu vào góc sân, phóng nhanh ra nhà bà cô, cách nhà mình cũng không xa.Bà cụ mẹ chồng của cô mình mới vừa vui vẻ ăn tất niên với con cháu 1,2 tiếng trước mà giờ đây đã nhẹ nhàng vĩnh biệt mọi người, đúng thật tuổi già như bóng mây trôi!Mình giúp mọi người dẹp dọn nhà cửa để chuẩn bị cho đám tang bà cụ, mãi đến gần nửa đêm mới xong việc, chú dượng kéo mình lại nói:
_Sớm mai chú nhờ cháu có xe máy đi báo tin cho chú em của chú biết tin mẹ mất nhé!4,5 giờ sáng chịu khó đi ngay đi cháu ạ chứ ngày mai 30 Tết rồi ,chậm trễ là gia đình chú em chú không còn xe mà về thọ tang cháu ạ
Quay sang thấy Hiển, 1 thanh niên 17 tuổi nhà sát vách, chú dượng gợi ý luôn :
_Hay mai Hiển cùng đi với anh cho có anh có em
_Vâng ,vâng cháu sẽ đi với anh ấy bác ạ!Bác cứ yên tâm lo việc ở nhà
Sáng hôm sau ,4 giờ sáng mình với hiển bắt đầu khởi hành , trời cuối tháng chạp giờ đó còn tịch mịch lắm, tiếng máy xe của mình nghe ron rỏn như cày phá cái thanh vắng của phố phường, gió lạnh như cắt len lỏi qua cả áo gió mình mà nhay mà vuốt,mình vừa đánh hàm cằm cặp vừa hỏi Hiển :
_Lạnh không chú em ?
_Em ngồi sau được anh chắn gió rồi không lạnh anh ạ !
Thấy mình miệng “đánh đàn” dữ quá, Hiển lấy 2 tay xoa xoa ngực mình, quả là hiệu nghiệm mình cũng thấy ấm hẳn lên.Đường phố lúc này vắng vẻ như phố ma chỉ mỗi mình xe ta trên phố,không 1 vật đi động, chỉ có những cột đèn vàng vọt bị mình bỏ lại như đang chạy vùn vụt lại phía sau mà thôi !
Ra khỏi thành phố, mình như rơi vào hụt hẫng, 2 bên quốc lộ không còn những cột đèn chiếu sáng nữa,mình chỉ cậy vào mỗi đèn xe mình mà thôi, sương mù dầy đặc giăng kín trời, trước ánh đèn xe là 1 bức tường trắng xóa, tay ga mình chùng hẳn, chậm chạp tiến,chầm chậm trôi, tiếng pô nhả rõ từng tiếng tăng, tăng,tăng rời rạc…
_Sao chạy chậm thế anh
Hiển ngồi đằng sau sốt ruột hỏi, mình than thở :
_Có thấy đường đâu mà chạy !?
Bỗng 1 ánh đỏ chớp lóe phía trước, mình thắng gấp, thì ra 1 chiếc xe tải đang đậu bên đường chờ lên hàng.Thật hú vía nếu chạy nhanh 2 anh em đã tránh không kịp, chạy thì thấy nguy hiểm mà không chẳng lẽ lại nghỉ nơi đồng không mông quạnh này ư ?Chẳng còn lựa chọn nào hơn hai anh em lại vỗ tay nhau cái bốp quyết định đi tiếp theo kiểu nhà rùa vậy,bụng thầm nghĩ nếu có “húc” vào đâu thì cũng nhè nhẹ thôi
Cà rịch cà tang mãi chẳng biết mình đã tới đâu, nghe tiếng gà tẻ te dòn rã lắm rồi mà sao trời vẫn như hũ nút thế này, cái rù rù nó lại dễ ru ta ngủ làm sao, tự nhiên thấy tay lái giật xóc mình tỉnh cơn ngủ gật, 2 anh em cùng phá ra cười rồi người kéo, kẻ đẩy xe lên lại đường nhựa, may mà chỗ vừa lạc lái xuống là 1 bờ đất khá bằng phẳng nên chưa gây tội
Mặt mũi đã ướt hơi sương, lấy tay lau mặt cái hơi sương lành lạnh ấy làm mình tỉnh ngủ hẳn,tiếp tục bài “ngựa phi ngựa phi đường xa” mình bảo với Hiển :
_Hát bài gì đi cho đỡ buồn, chạy rù rù mãi thế này sao thấy đường xa quá
_Vâng vâng…Nửa đêm nghe Xuân về nghe đời lên rất trẻ, gọi tên anh thầm nhớ mùa Xuân đến thật gần…
Lời ca Xuân đang cao trào bỗng :
_Chết em rồi anh ơi !...Ôi đau quá cha mẹ ơi !...
Mình thấy xe “ủi” vào 1 cái gì đó mềm mềm, xe bị chặn dừng đứng lại nhưng vẫn đứng không đổ, mình bị hất vào 1 đống bùng nhùng, êm êm, tai vẫn nghe tiếng kêu rên của Hiển :
_Đau quá cha mẹ ơi!...Anh đâu rồi anh ơi ?
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét