Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

NGÀY 30 TẾT...ĐẾN CHẾT KHÔNG QUÊN 04

(Tiếp theo)
_Bây giờ em phải hiểu và chuẩn bị tinh thần hợp tác với anh nhá.Anh chỉ chạy bằng tay lái và tay ga thôi, gần như không xài thắng , embraya với sang số
_Trời ơi ! Chạy được không anh ?
_Muốn về nhà ăn tết thì bắt buộc phải chạy được
Mình ngắm cái dốc ngắn từ nền lều sửa xe xuống con lộ dài chừng 6 mét, đây là điều kiện đủ để lăn bánh trước khi vô số,mình rất sợ bánh xe còn đứng yên mà vô số nồi embraya sẽ gặt gãy chốt ca vet chế,mình quyết định :
_Lên xe ngồi yên để anh bắt đầu khởi hành
_Sao không dắt xuống đường đã anh ?
_Không, phải lợi dụng con dốc này để lấy trớn cho số vô nhẹ nhàng hơn
Máy xe đã nổ đều, mình để số 0 thả dốc xuống quốc lộ ,được chừng 10 – 12 mét xe đang ngon trớn mình nhanh tay bóp embraya sang số 1,xe lao đi thật ngọt,tiếp tục căn ga cảm thấy vận tốc đạt độ tương thích giữa vòng tua máy với vòng tua hộp số mình xoay tay sang ngay số 2 mà không sử dụng embraya, chạy một đoạn nữa mình cũng căn như vậy mà sang số 3,”mụ ếch bà” yêu dấu lướt êm ru, mình thở phào sung sướng :
_Êm rồi, qua giai đoạn khó khăn nhất rồi, Hiển ơi
Giữ vững tốc độ chỉ chừng 30 km/giờ mình cố gắng làm chủ tay lái để tránh chướng ngại vật chứ không “chơi”, thắng tuy “hơi” liều mạng nhưng không có giải pháp nào hơn nữa,lúc này xe vẫn thưa thớt nên mình cũng chạy thoải mái
Được chừng 3 ,4 cây số thì đụng 1 ngã tư đèn đỏ,không thể vượt đèn được mà cũng không thể dừng lại được để chuốc tiếp khó khăn,mình quyết định rẽ phải ,nhánh này vắng hoe chạy được chừng 100 mét mình quay lượn đầu xe lại rẽ phải về lại đúng hướng về,Hiển ngồi sau vỗ đùi :
_Anh chạy thông minh vầy,yên tâm về đến nhà rồi
_Thôi đi chú em, anh em mình cần phải tập trung mới về đến nhà nhá,ngồi ngay ngắn để anh chạy
Lúc xe hư đường vắng ngắt bỗng dưng giờ này xe đâu lại nhiều thế,chắc ai cũng đổ ra đi cuốc cuối,đã mấy lần gặp chướng ngại vật mình đã phải lượn vào trong lề đất để tránh.Đã trở về đến quán cà phê rạng sáng hai anh em ghé uống bên kia đường ,đống rơm bọn mình lủi vô đã được dọn còn vương vãi dấu vết trên mặt lộ nhưng đối diện bên nầy đường vẫn còn 1 đống to xụ đang được xúc dọn lên 1 cỗ xe bò, liếc thấy có nhiều xe tải mình không dám tránh ra giữa đường vì sợ tăng tốc khi cần có thể bứt chốt ca vét dỏm nên lại chọn cách lượn vào trong lề đất mà tránh cỗ xe bò và đống rơm.Vừa khi ngang qua đống rơm,người dọn rơm quăng cái cào vô lề mình không kịp lách liếc gì cả cán cào quất thẳng vào bửng xe cái cắc văng ra, mình nghe tiếng la thất thanh :
_Ái da…chết tui rồi
_Mày có sao không Rô…Tổ cha 2 thằng mắc dịch …chạy dzậy hả ?
Mình phải chạy tiếp chứ dừng lại xin lỗi ,xin xá cũng đâu có được, đằng sau Hiển khoái trá :
_Thằng Cơ Rô Chuồn gì đó nó cho em u đầu bây giờ cái cán cào mình lại cho quất vào mông nó rồi anh ơi ! Đã quá…
_Vậy hả, mình đang chạy nó quăng đòn chứ mình đâu có động thủ gì
_Vậy mới là quả báo chứ anh, hi hi
Cười chưa được mấy hai anh em đã ho sặc sụa vì khói, trời ạ cánh đồng này người ta không thèm lấy rơm như Cơ Rô Chuồn mà đem đốt ,những đụn rơm chưa khô hẳn chỉ ngun ngún phả khói mịt mù cay xè, che luôn tầm nhìn,may mà mình đeo kính mát loại kín như kiếng bơi nên còn mở mắt được chứ không thì chắc phải dừng luôn,Hiển ngồi sau nước mắt nước mũi ràn rụa :
_Chạy mau qua chỗ này được không anh ?
_Mịt mù hơn sương buổi sáng mà nhanh nhiếc gì được
Khổ thay người ta lại đốt trải dài trên các cánh đồng dọc theo lộ, nên qua được đám khói này lại “ăn “đám khác,khói cứ ngang tầm mắt mới chết chứ, mình đành phải gò lưng xuống theo tư thế cua rơ xe đạp để nhìn đường chạy,dễ đến gần 5 cây số như thế mới thoát nạn,may mà không gặp “mũi kỳ đà” nào.Hiển húc hắc hỏi :
_Về đến đâu rồi anh ơi ?
_Hi hi, vẫn nhắm tịt à ! Hết nạn rồi mở mắt ra đi !
Còn chừng hơn cây số nữa là về đến thành phố ,mình lo lắng tìm giải pháp làm sao để chạy trong đám đông mà không dùng thắng,1 phương án được đưaj ra ,mình bẻ cua đi đường khác, thấy vậy Hiển hỏi :
_Đi đâu vậy anh ?
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét