Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

TRĂNG



 

Bao tháng năm rồi cứ lặng yên

Hay là trăng mãi bận ưu phiền ?

Lẻ loi cung quế, buồn thân phận

Xa cách trần gian, tủi nợ duyên

Vì muốn trường sinh nên cạn nghĩa

Bởi ham bất tử để thành tiên

Hằng Nga ôm mối tình dang dở

Nhẹ dạ một lần đau vạn niên. (*)

Sông Thu

 

(*) Hằng Nga uống trộm viên thuốc quý, trở nên trường sinh bất tử bay tít lên cung trăng bỏ chồng là Hậu Nghệ ở lại trần gian

 

XIN HỌA :

 

HỎI NGUYỆT

 

Vằng vặc soi mình cõi tịnh yên

Lẻ loi trên ấy có cô phiền??

Có sầu lặng trách thân cùng phận?

Có khóc  thầm mơ nợ với duyên?

Hay dạ  ngẩn ngơ người thế tục?

Hay lòng sung sướng   kiếp thần tiên?

Sao đêm buồn khuyết, đêm tươi rạng….

Chăm chắm nhìn trần vạn kỷ niên?

CAO BỒI GIÀ

16-05-2016

 

ĐỒNG HỌA :

 

TRĂNG MỘNG

 

Nguyệt lộ khuôn vàng, gió chẳng yên

Trời xanh trong vắt, chút mây phiền

Hoa cười với trúc gầy nên nợ

Trúc rũ bên hồ tạo chút duyên

Thân xác dật dờ, nơi chú cuội

Giấc mơ dìu dặt, chốn non tiên

Đêm trăng lầu mộng xây cao ngất

Thức tỉnh cuộc đời chẳng mấy niên

Văn Thanh

 

CÙNG HỌA :

 

HÃY QUÊN

 

Người ơi trên ấy hẳn bình yên?

Chắc hiểu nhân gian lắm muộn phiền!

Có lẽ trăng già mong gợi ý

Hay là chú cuội thích tùy duyên

Vẫn luôn nẫu ruột yêu trần thế

Không thể an lòng ngắm cõi tiên

Đón nhận lời hay vừa gửi gắm  

Quên điều khó nhọc dẫu bao niên.

Như Thu

 

TIẾP HỌA :

 

MÃI TRÒN

 

Từng mong biển lặng với trời yên

Để trả cho nhau hết lụy phiền

Gọi khẽ buộc thêm rường lạt số

Mong thầm xe lại mối lương duyên

Nhìn Trăng tưởng ước lên miền Quảng

Ngó Cuội thôi đành khước bến Tiên

Non mãi không già mơ chẳng khuyết

Suốt đời vành vạnh - chửa thành niên.

 Phan Tự Trí

 

HỢP HỌA :

 

TRĂNG CÔ ĐƠN

 

Một mình một cõi để trăng yên

Sống ở trần gian lắm lụy phiền

Hẳn biết trên đây đâu có bạn?

Chắc rằng ở đó khó tìm duyên

Ta bà khổ não nào nơi Phật ?

Nhân thế truân chiên chẳng cảnh Tiên

Đành đoạn rời xa miền thế tục

An tâm dưỡng tính đến thiên niên

Thanh Hòa

 

CŨNG HỌA :

 

          NGƯỜI MẾN TRĂNG

 

Trăng vốn được yêu khó sống yên

Trăm ngàn mến sĩ thích gây phiền.

Khi đòi hữu ý vào chơi suối

Lúc bắt vô tư nhét hẹn duyên.

Lắm buổi bực mình chui mất dạng

Nhiều đêm tô diện lướt theo tiên.

Dịu hiền sáng mát cho đời dạo

Năm tháng ngời ngời chẳng tính niên .

Trần Như Tùng

 

ĐỒNG HỌA :

 

THĂM CHỊ HẰNG

 

Cung hằng chị hỡi có bình yên?

Trần thế sao em lắm não phiền

Tán thán trời cao nào thấu phận

Kêu ca thấp miệng cứ vô duyên

Nhân tâm rẻ rúng quên tình nghĩa

L phải xem thường ngạo tổ tiên

Non nước đời nầy ngao ngán lắm

Đêm rằm một thuở ước nguyên niên

Hải Rừng

 

CÙNG HỌA :

 

AN PHẬN

 

Hãy ngủ đi thôi, hãy ngủ yên

Đam mê gì nữa chỉ thêm phiền ?               

Trăng đang rong ruổi miền "hoang dã"        

Tình cũng xa vời thuở bén duyên                     

Bão đã xua tan cơn mộng ảo

Người đang đắm đuối cõi thần tiên

Thì còn mơ tưởng làm chi nhỉ ?

Để lỡ một thời tuổi tráng niên ?

Thục Nguyên

 

TIẾP HỌA:

 

NIỀM ĐAU CHỊ HẰNG

 

Trên cao chưa hẳn đã bình yên

Nhìn xuống trần gian vẫn lụy phiền

Hạ giới bao người say hạnh phúc

Cung Hằng một bóng khóc tình duyên

Đường Minh hoàng đế ...xa ngàn kiếp

Lý Bạch thi nhân...cách vạn niên

Hậu Nghệ trên rừng săn thú lạ

Để mình ta lạc giữa non tiên !

Thy Lệ Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét