Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

BÁT SỈ PHÚ

BÁT SỈ PHÚ
 
Bệnh tật ốm đau;
Thuốc thang bác sĩ.
Ai người chẳng nghĩ;
Ai kẻ không lo.
Lúc thường cảm sốt,đầu nhức khạc ho;
Khi nặng bại tê, gan xơ  mê tỉnh.
Của của tiền tiền , chữa chạy không người toan tính;
Công công việc  việc , bỏ ngang chẳng ai tiếc hoài.
Kiếm bác sĩ mát tay;
Tìm thầy lang cao ấn.
Thoát ngặt nghèo ,nhờ bao thần áo trắng;
Qua hiểm nguy ,cậy  những tấm lòng vàng.
Giơ bàn tay nhân ái,vượt bao    sự khó nan;
Vận khối óc thông minh ,cứu muôn vàn sinh mệnh.
Làm vì nghĩa vì nhân, đâu chỉ là bổn phận;
Chữa tại tâm tại nguyện ,chứ chẳng đoái lợi danh.
Nhiều  mẫu mực đẹp tựa kim vàng;
Lắm gương  soi trong hơn báu ngọc.
Vẫn mỗi ngày ,chăm chăm chuyên học;
Để từng khắc ,gắng gắng nâng tầm.
Cao quý thay sự nghiệp cứu nhân;
Vinh quang lắm cái nghề độ thế.
Nhưng tiếc thay:
Bác sĩ  thời nay ,chẳng toàn ai ai cũng thế;
Thầy lang đương đạij,nào được  kẻ kẻ vậy đâu!
Có hạng tâm sâu;
Lại người dạ hiểm.
Lấy nghiệp lấy nghề ,của tiền quơ kiếm;
Cậy danh cậy tước, vàng  bạc  vét gom.
Dạ đời  than thở, sợ đám thất tâm;
Miệng thế trách chê, khinh bầy BÁT SỈ.
Đây những điều SỈ :
Bệnh nhân oằn oại đớn đau,thân nhân  cuống cuồng năn nỉ;
Thầy thuốc tà tà lơ hỏi, bác sĩ  hăm khó ướm dò.
Phong bì  lo lót,chu đáo chăm lo;
Quà cáp đi đêm,  tận tình xiết kể.
Học hộ sinh để hộ người  :tròn mẹ;
Luyện phụ sản, nhằm   phụ bé: vuông con.
Chẳng cứu nhân lại xuống tay tiêu mạng  “máu hòn”;
Không tích đức, còn đang tâm bóp đầu “thai tử”.
Tự cho mình giỏi giang,kênh kênh bảo thủ;
Tự xếp  hàng cao vọng, đắc đắc thị uy.
Con bệnh tuổi cha tuổi chú,hỏi khám nói trỏng  chớ vì;
Người thân đáng mẹ đáng dì,  đuổi xua quát la khinh dể .
Nuôi bệnh dài dài ,mặc tình chứng vờ  chứng dễ;
Ký toa nặng nặng,kệ thây người uống người lo .
Lột trơn vỏ   ,nhộng trần thuốc ,rồi mới bán  cho;
Xóa sạch tên,  trơn tru viên ,cứ rằng mua uống.
Cắt u khối ung thư, biết người nào lâu sống;
Vẽ thuốc thang bổ dưỡng,vét túi chẳng chùn tay.
Lòng chẳng hề gợn, dạ chẳng nhức nhay;
Trí mải  miết vơ,tâm nào thương xót.
Bội cả lời thề của Hy Pô crát;
Phản  phăng chí nguyện vốn Cứu độ nhân.
Buồn thay BÁT SỈ :
Thứ nhất kiêu căng ;
Thứ nhì cơ hội.
Ba  tâm gian dối;
Bốn dạ tham lam.
Đệ ngũ sát nhân;
Đệ lục bất nhẫn.
Thất này bội phản;
Bát ấy bất lương.
Mong ai đó ,hãy học đạo ngũ thường;
Cầu áo blouse ,mau tẩy thân toàn trắng.
                CAO BỒI GIÀ
          13-10-2012

3 comments:

  1. mở trang lại đã thấy bài phú bát sỉ. rất nặng lòng sự thế của bác. mong rằng nhiều lương y đọc và cảm được lỗi lòng tác giả âu đó cũng là lỗi lòng chung của triệu triệu người việt mình...giờ em xin họa nối bàihôm qua :
    biết rồi ...khổ lắm chuyện nhà trường.
    dâng sớ nhưng trời chửa đoái thương
    lý thuyết thì lằm trên núi Tản
    thực hành lại ở dưới sông Tương.
    đèo cao vực thẳm xe không thắng
    ngõ hẹp cua oeo ngựa đứt cương
    cải cách khác chi gà mắc tóc
    ra sao nếu bỏ mất luân thường?

    Trả lờiXóa
  2. Cảm tác đọc:PHÚ: BÁT SỈ


    NẰM VIỆN



    Ốm yếu, nhà nghèo chết trước tiên

    Vào nằm tại viện lắm lo phiền.

    Chưa bao phớt tỉnh cười cay độc

    Có lót săn ve nói dịu hiền.

    Từ mẫu moi gan người lắm bệnh

    Lương y móc ruột kẻ không tiền .

    Thương trường lợi nhuận mờ y đức.

    Tất cả quy ra một chữ …tiền !

    Trả lờiXóa
  3. Caoboigia làm bài Phú bát sỉ này hay lắm. lối liên vận, cả nước có mấy người chưa hết đầu ngón tay làm thể loại biền ngẫu này, nay lại thêm Caoboigia nữa, xem ra nó chưa bị mai một như nhiều người nói, có lắm vị vỗ ngực học vị cao ngất ngưởng, xưng danh văn chương mấy bồ, nhưng rặn không ra, nghĩ không tới, thật xấu hổ.
    bongtaduong

    Trả lờiXóa