Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

TA THẤY SÁT NHÂN TỰA CỎ HOANG


TA THẤY SÁT NHÂN TỰA CỎ HOANG

 

Tôi thấy quanh mình kẻ sát nhân

Kìa ông đậu hũ độn cao lanh

Vàng ô lắm chị đem măng tẩm

Thuốc nạc bao bà thúc lợn ăn

Quen thói  hàng rươi ngâm phẩm nhuộm

Chuyên nghề lò bún trộn huỳnh quang

Giết người muôn cách nhiều khôn kể

Kinh hãi lan tràn tựa cỏ hoang

CAO BỒI GIÀ

23-05-2016

 

BÀI HỌA :

 

LUẬT RỪNG HOANG

 

Nghĩ mà hổ thẹn với tiền nhân

Thiên hạ bây giờ quá đỗi lanh

Chỉ biết tìm tòi phương phỉnh gạt

Không hề đếm xỉa cách làm ăn

Miễn sao hốt đậm, tiền sung mãn

Thì kể làm gì ánh đạo quang ?

Xã hội mạnh ai giành giựt sống

Đó là tất yếu luật rừng hoang

Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA :

 

HY VỌNG

 

Đừng nghĩ người đời rặt bất nhân

Xấu xa, đê tiện lẫn ma lanh

Để rồi mất hẳn niềm vui sống

Và cũng lơi là chuyện uống ăn

Mặt đất dẫu còn loài dạ quỷ

Bầu trời đã lộ ánh dương quang

Qua đêm tăm tối, bình minh đến

Cây lại đâm chồi trên đất hoang.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA :

 

CẢNH ĐỜI

Bác sĩ, Luật sư phải cứu nhân
Bây giờ chỉ học thói ma lanh
Công đường nổi tiếng phường buôn bán        
Bệnh viện dẫy đầy chuyện kiếm ăn                     
Người ốm không tiền đành giã biệt             
Kẻ tù trắng án rất vinh quang
Vô tâm thiên hạ đua nhau sống
Cướp giết, điên cuồng tựa thú hoang !

Thy Lệ Trang               

 

TIẾP HỌA :

 

TRỪ ĐÁM THÚ HOANG

 

Nên giữ cho lòng ổn đức nhân

Đời còn lắm kẻ sống khôn lanh.

Chỉ vì ích kỉ mưu mau kiếm

Nên dở tâm ma mẹo chóng ăn.

Gây loạn kỉ cương tăng ám muội

Che mờ văn hóa giảm phong quang.

Người ngay chịu vạ , ôi cay đắng

Góp sức tiêu trừ đám thú hoang .

Trần Như Tùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét