Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

THUA PHỤ NỮ LÀ...PHẢI LẼ 01(VỚ VẨN SỰ ĐỜI-TẠP VĂN)

THUA PHỤ NỮ LÀ …PHẢI LẼ

Mấy hôm vừa rồi, theo dõi đấu trường SEAGAMES , ngoài môn bong đá không thể bỏ thì mình cũng phấn khích theo thảm đấu Judo nữa. Những tiếng reo hò hự hự cùng tiếng hô điểm Ippon của trọng tài làm mình sống lại một thời cũng luyện luyện miệt mài võ vẽ thuở nào…
Vậy mà đã bốn mươi mấy năm rồi,ghê thật! Năm ấy mình đang học ở Ngô Quyền, nhà trường có mở một võ đường ngay sát phòng học của mình.Ngày khai trương võ đường, các võ sư biểu diễn mới hớp hồn mấy thằng bé như mình làm sao.


Môn Teakwondo các thầy biểu diễn công phá hàng đống gạch bể nát bằng đầu ,tay, chân bọn nhãi mình thất kinh trố mắt săm soi xem có thầy nào tét trán,sưng tay không…không, tuyệt không, rõ tài, rõ giỏi
Còn môn Judo thì ôi chao cực hay: Một người quật ngã cả mấy kẻ chơi dao, đánh gậy, rồi những trò nhào lộn còn hơn cả xiếc ,nhất là màn biểu diễn nhớ đời của võ sư Phạm Lợi )4 đẳng) và một võ sư tên Hoan hay Hoàn gì đó lâu ngày chẳng nhớ rõ nữa,ông này những 6 đẳng đeo cái đai 6 khúc 6 màu: Hai võ sư này kẻ trong võ đường người ngoài sân hét lên một tiếng thật to là 2 ông cùng bay qua một khung cửa sổ đồng lúc, rồi lại hự một tiếng rõ lớn hai ông lại đổi chỗ cho nhau người trong võ đường kẻ đã ngoài sân hệt như 2 con báo mà không ai quẹt ai cả.
Mê quá, mê quá. Cái ông Phạm lợi kia thì mình đã thấy hình rất nhiều trên các sách dạy Nhu Đạo rồi nay được diện kiến bằng xương ,bằng thịt nữa thì say là phải rồi, lại nữa ở xóm nhà mình có anh thanh niên tên Ngữ vừa tập thể hình vừa đai nâu món Judo này ,hi hi có sẵn đồng hương, đồng môn còn gì bằng .Nghĩ bụng mình phải về xin đi học Nhu đạo thôi !
Nhìn con trai khòng khoèo , cũng muốn con mạnh khỏe,mẹ mình đồng ý cho mình thành “võ sĩ” liền, lại còn tự tay bà may cho “quý tử” một bộ võ phục nữa chứ. Oách quá, mặc vào đứng trước gương tự ngắm cậu võ sinh tương lai tủm tỉm rồi hự một tiếng khe khẽ ,sướng sao là sướng khoái chi là khoái!
Hôm đăng ký theo học,võ đường cấp cho cái logo để may vào võ phục, mình mê quá cứ ngắm đi ngắm lại mãi,dải chữ “Việt Nam Nhu Đạo Thân Thiện Hội” cùng với biểu tượng to bằng cái nắm đấm được đính lên ngực áo chỗ trái tim oai phong quá, nằm ngủ mà mình cũng cứ mơ thấy và háo hức chờ ngày nhập học.
Nhập môn mình ngán cái món phải ngồi thiền đầu giờ, món này không khó làm nhưng khó chịu…đựng.Chả là thế này có thằng học chung lớp tên Tính,hắn có cái miệng không dễ coi tẹo nào :Móm môi trên,trề môi dưới .Ngay những ngày đầu chung lớp nó luôn luôn chọc ghẹo mình là “bắc kỳ duốn”, gặp mình đâu nó gây sự ở đódos.Nó đăng ký cả Teakwondo lẫn Judo, mỗi giờ thiền là hắn kiếm chỗ ngồi sau lưng mình, tay thủ sẵn khi thì cọng chổi, lúc thì mấy hạt trấu( moi dưới Tatami thảm tập), nhắm mắt hi hí thấy thầy không để ý là nó ngoáy tai hoặc bỏ vào cổ áo mình, khổ sở vô cùng nhưng cứ phải nhịn kẻo không bị đuổi học.Hơn tháng trời như thoát nạn khi thầy một hôm bắt được quả tang chú chàng và lập tức “từ” môn sinh tắp lự.
Mình học té, nhào lộn cực nhanh ,tháng trời đã phóng xa qua 7 người khom úp trên thảm tập, chỉ 1,2 buổi tập từ nắm đai thầy là đã làm cú Santo hoàn hảo! Các đòn thế từ quét chân Deashibarai đến móc chân osotogari, các thế đòn hông từ Ukigoshi đến Ogoshi, các đòn đè từ Kesagatami đến Katagatami , rồi quăng qua vai Soelnage cùng Iponsoelnage mình nhai rau ráu để 3 tháng sau đeo cái đai vàng,chóe hơn áo sư, hì hì.
Đeo “Hoàng đái” được tháng trời thì được vào sới để lên đai cam, chỉ 3 điểm thôi là vượt vũ môn rồi.Mình tự tin ra thảm đấu, đối thủ của mình là một gã cũng nhong nheo cỡ mình không biết ở lò nào, tự nhủ phải quật ngã nó thôi. Trọng tài phất tay ra hiệu cùng một tiếng hô Hajime, mình đưa tay ra tính chụp áo hắn nhưng ơ kìa nó làm gì mà khom người sát thảm làm gì vậy? Bỗng hắn lấy hai tay ôm hai chân mình hốt lên, mình ngạc nhiên té phịch…
_ IpPON
Bàng hoàng quá, mình đực ra như ngỗng, nó đánh có đúng đòn nào mà ăn điểm Ippon chứ?? Thầy Liêm dìu mình vào an ủi:
_Em non kinh nghiệm quá, “lấm lưng hứng đòn” em ạ
Thì ra thế, ngoéo chân hốt cẳng chẳng ra sao cả cũng thắng như thường, thua đớn đau vì ngây thế này thì có hận không cơ chứ!
Suốt tháng sau luyện thế ,thằng nào khom xuống hốt chân là mình quỳ ngay gối nắm lấy đai lưng nó lật ra vào đòn đè,kinh nghiệm rồi nhé ,lần này “ông” quyết lấy điểm.Thằng Phát học chung lớp 6 với mình láu cá cố vấn:
_Tao với mày về bôi bẩn cái đai đi,chứ cứ sáng chóe thế này thì tụi nó ra sới là biết bọn mình lính mới ngay, nó sẽ giở chiêu đấy !
_Ừ nhỉ. Mày Khổng Minh “Ra cát bụi” phết nhỉ !
Phát dẩu mỏ, vỗ ngực:
_Tao đâu ngỗng như mày,tụi nó nhiều thủ đoạn lắm,Tao cảnh báo cho mày đấy
Nghe nó vênh mà mình lại muốn ngoác ra cười cho đã: Kỳ trước ra sới nó cũng thua trắng một thằng bằng cách đập tay xuống tatami xin thua, chẳng ai hiểu làm sao cả, hai thằng cùng té xuống sàn ôm nhau chẳng đứa nào vào được thế nào vậy mà nó xin thua…Ra về hỏi mãi nó mới chịu nói:
_Thằng đó nó bị “viêm cánh”đến mức Bà Lang Trọc phải trả lại tiền .Mẹ, nó có vào đòn gì đâu, chỉ giở chiêu dí nách vào mặt tao thì bố ai mà chịu nổi!
Hi hi, thằng này còn thảm kịch hơn cả mình.Nhìn cái dáng vuông vức như cái bánh chưng của Phát cứ nghĩ nó vững chắc lắm chứ, ai ngờ chỉ một cái nách thôi mà nó phải phất cờ trắng
(Còn Tiếp)

3 comments:

  1. HỎI CAO BỒI
    Bỗng chuyển thơ Đường sang viết văn.
    Phải rằng ngõ ấy dễ kiếm ăn?
    Bên đây lỡ vận âu nghèo kiết.
    Phía đó xu thời chắc sống nhăn.
    Đổi nghiệp lẽ nào không bịn rịn.
    Thay nghề hà tất phải băn khoăn.
    Mong ai cày cuốc mau thu hoạch.
    Kẻo nữa công danh lại muộn màng.
    Nguyễn Huy Vụ

    Trả lờiXóa
  2. Được lắm! Anh CBG ơi, cứ viết tiếp đi nhé, em ủng hộ đấy!

    Vũ Thủy

    Trả lờiXóa
  3. Anh Cao Bồi Già viết hay và vui quá, đọc say mê luôn. Nóng lòng đọc tiếp kỳ sau...
    Cám ơn anh nhiều, cứ tiếp tục viết cho ST và các bạn thưởng thức nhé.

    Trả lờiXóa