Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

TỪ NGỮ MÔ HAY HÈ ! 03

(Tiếp theo)
Sau khi thoát đòn oan ấy, thằng Phong thành thân luôn với anh nuôi bộ đội ,nó moi được nhiều chuyện ngồ ngộ từ anh Thao( tên anh nuôi ),mà một trong số những câu chuyện ấy đã giải thích được điều thắc mắc của nhiều người , thằng Phó Nháy nói:
_Tụi bay biết tại sao họ không dùng từ Nam Nữ pở cái hố ấy không?
Không đợi ai lên tiếng , nó tiếp luôn :
_Anh Thao nói rằng thủ trưởng của họ tên Nam nên không muốn vẽ tên của thủ trưởng mình lên cái chỗ ấy, mà nếu chỉ vẽ một bên chữ Nữ không thôi thì sợ “nhất bên trọng, nhất bên khinh” , rồi lại e có kẻ lại vẽ tên xếp mình vào thì chẳng hay ho gì
_À ra thế !.
Cả lớp mình ồ lên với tiết lộ của Phong
Trường mình sân rộng nên xe đạp tha hồ để,thường thì lớp nào cũng dựng xe trước lớp nấy,chẳng hề choán tí tẹo nào sân chơi,thế nhưng bỗng dưng Đoàn trường phát động phong trào kêu gọi góp công,góp của để xây dựng nhà xe để chào mừng ngày thành lập Đoàn 26-3.
Hai viên gạch và 1 tấm tranh là số lượng tối thiểu một học sinh phải đóng góp, cô bạn bí thư lớp thông báo , thằng Phong phản ứng :
_Tại sao nhà vệ sinh chỉ có 1 khu nam nữ dùng chung mà không làm thêm lại đi làm nhà xe là điều không cần thiết?
_Đây là công trình thanh niên chào mừng sinh nhật Đoàn,không thể lấy hố xí làm công trình mà chào mừng được !
Cô bạn bí thư phản bác, nghe vậy Phó Nháy nói :
_À cái hình thức ăn đứt cái cần !
Quả thật điều thằng Phong nói ra là điều bức xúc của tất cả học sinh, nhà vệ sinh chỉ có 1 khu dùng chung, sau khi có nhiều rắc rối xảy ra, các bạn nữ đã “phát minh” ra phương pháp là mỗi lần cần thăm nhà vệ sinh thì cầm theo cây chổi của lớp gác chéo ở cửa nhà vệ sinh để các bạn nam nhìn thấy hiểu là có bạn nữ trong ấy mà không vào, xong việc các cô bạn lại “điệu” cây chổi về lớp. Thằng Phó Nháy hóm hỉnh đùa là các nàng “phù thủy” cưỡi chổi du toa lét . Thật khổ các cô cầm cây chổi đi mà cứ phải ép sát nó vào người , mặt đỏ lựng chẳng dám liếc ngang dọc sợ gặp ánh mắt ai đó, sau này có người đã kiếm được cây chổi cùn cho “đóng đô” luôn ở đó, các nàng chỉ việc giương ra lúc cần rồi dẹp lại vào khi xong việc , cũng nhẹ gánh tha mang và cũng thoát vai kịch phù thủy .
Hai tháng thu gom vật liệu và xây dựng thì “công trình” nhà xe cũng hoàn thành, một tấm bảng tôn vẽ chữ “CÔNG TRÌNH ĐOÀN VIÊN THANH NHIÊN CHÀO MỪNG 26-3” được treo trang trọng trước cửa nhà xe, nhưng cả tuần rồi mà vẫn chỉ loe ngoe mấy chiếc xe nằm trong ấy, nhà trường lại phải vận động học sinh đem xe vào , đông xe hơn một chút được vài ngày thì lại trở thành “công trình” chùa Bà Đanh.
Cô bí thư lớp làm cuộc “dân vận”:
_Tại sao các bạn không để xe vào nhà xe ,vừa đẹp mỹ quan vừa bảo vệ xe không hư hại vì mưa nắng
_Công sức của tất cả mọi người mà tại sao Đoàn lại ghi là công trình của Đoàn, công trình Đoàn thì để đoàn viên sử dụng, chúng tôi không dùng.
Nhiều tiếng nói trong lớp phản đối, cô bí thư phèng ngay :
_Thì các bạn phấn đấu rồi mai mốt cũng là đoàn viên mai mốt cũng là công trình của các bạn.
_Ừ khi nào chúng tôi là đoàn viên chúng tôi sẽ sử dụng
Những tiếng xì đáp lại,bỗng thằng Phong đứng dậy nói
_Thôi thôi xin các bạn nghe nhé, trước tôi phản đối việc làm nhà xe, nhưng bây giờ tôi xin ủng hộ vì mất công mất của rồi tội gì không xài, xem này tôi mặc quần vải nylon yên xe ngàynào phơi nắng cũng nóng hổi nó ủi cái bàn tọa của tôi bóng lên rồi nè. Bí thư xin phép thầy phụ trách Đoàn cho tôi được nêu khẩu hiệu vận động bảo đảm các lớp sẽ đưa xe vô liền
Ngày hôm sau Phó Nháy đem đến lớp một tấm bảng viết 4 câu thơ như sau :
Nhà xe mà chẳng có xe
Thì nào ai biết nhà xe nhà gì
Nhà xe mà chẳng có gì
Thì nào ai biết nhà gì hở xe
Cả lớp đọc xong thì rủ nhau ôm bụng cười, cô bí thư toe toét :
_Thầy phụ trách cho phép rồi Phong ơi , nhưng chỉ 1 ngày nếu không kết quả thì phải gỡ xuống ngay
Thế là mấy thằng bạn cùng Phó Nháy đem tấm bảng ấy treo đè lên tấm bảng “Công trình Thanh niên”, không ngờ mấy câu thơ ấy hiệu nghiệm thật, các lớp thấy tức cười ùn ùn kéo nhau đem xe vào để, bọn họ còn đặt thêm câu thơ truyền miệng nhau :
Nhà xe là chỗ để xe
Nếu xe không có nhà xe nó buồn
Được dăm hôm, thầy phụ trách lấy “bài thơ” của thằng Phong đi thì nhà xe lại trống dần, mỉu lại hoàn mèo.Lại vận động ,lại hăm đe không suy suyển được bao nhiêu.Bùa “bài thơ” được đem dán lại chỗ cũ ,hi hi hệt như ma lực , nó hút hết xe trở vào chuồng, đương nhiên hả hê nhất là Phó Nháy vì phép bùa của nó hiệu nghiệm như ma thuật,tấm bùa ấy chiếm luôn vị trí của tấm bảng tên công trình.
Một chiều thằng Phong rủ mình về nhà nó để xem cái đèn chiếu rửa hình mà nó mới chế, lúc ngang qua trại lính hai thằng lại thấy bộ đội đang hí hoáy sơn lại chữ ở mấy hố xí.
_Dừng lại coi tí mày
Thằng Phong kéo mình đứng lại, hai chữ gái giai đã được xóa đè, hố bên nữ được vẽ chữ TỌA, còn bên kia được vẽ gần xong chữ LẬP.Anh Thao từ vườn rau thấy chúng mình ,bước ra :
_Đi học về đấy à ?
_Vâng ạ !
Thằng Phong trả lời rồi hỏi luôn :
_ Anh Thao ơi! Vẽ vầy không sợ người chẳng thông hiểu hai chữ này vô lộn sao ?
_Ai mà ễnh đến thế đâu mà chú mày lo
Anh Thao trả lời rồi ngồi xuống rút chiếc điếu cầy, châm lửa rít một hơi dài.Thằng Phong lại lấy máy ảnh chụp luôn 2 cái “buồng” Tọa –Lập ,trò chuyện với anh nuôi mấy câu chúng mình về, trên đường về 2 thằng cứ mắc cười mãi về 2 từ Hán Việt hoa mỹ kia:
_Không biết Tọa Lập đứng ngồi ở đấy được bao lâu ?
Thằng Phó Nháy có máy ảnh ,thấy gì hay cũng chụp rồi rọi phim ,pô nào đẹp thì rửa thành hình lưu vào album , mình tức cười vì album có cả 2 cái hố lạ đời kia, mỗi lần “đổi tên là 1 tấm. Nó bảo để xem 2 cái hố xí “tiến hóa” đến đâu
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét