Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

THƠ VÀ ĐỜI VÀ ĐIÊN-NG. HUY VỤ

Từ khi dan díu với thơ
Ngỡ đời đẹp tựa giấc mơ diệu huyền.
Nhiều người nghe nói bảo điên.
Làm thơ liệu có ra tiền được không?
Bỗng lòng thương xót cha ông.
Trồng cây đức lại ra công đắp bồi
Nếp nhà ai kẻ buông rơi.
Nhân tình thấy nhạt giữa trời niềm nam.
Bảo nhiều danh lợi cho cam.
Bao năm phiêu bạt chửa làm nên chi.
Không tiền lắm kẻ kinh khi.
Thời nay thương quý chẳng vì nghĩa nhân.
Bóng chiều đã đổ trước sân.
Vẫn nghe quá vãng bước chân ai về.
Kìa ai quên mất câu thề.
Ai thèm nhớ giữa bộn bề áo cơm.
Nhớ câu đói rách cho thơm.
Nhớ đường quê thủa rạ rơm nhọc nhằn.
Xin đừng nói tới thơ văn.
Bây giờ đời bảo thơ văn điên rồ.
Thói đời thích vẽ ưa tô.
Bể dâu mấy độ sóng sô khôn lường.
Ai sui nên cảnh đoạn trường.
Để cho nhân thế sót thương nàng kiều.
Thói đời yêu ít ghét nhiều.
ở đời khó tránh những điều thị phi.
Bao giờ cho hết sân si.
Bao giờ đời hết sân si thì về…

Bài thơ vừa mới chép đề.
Từ đây xóa hết lê thê tủa buồn.
Yêu đời thơ bỗng lại tuân.
Yêu thơ đời lại tiếp nguồn cho thơ.
Hỏi rằng : Là thực hay mơ.
Thói đời thường vẫn hay vờ cho qua.
Dẫu gì ta vẫn là ta.
Tháng năm chẳng thể phôi pha cõi lòng.
Cố công trả nợ cho xong.
Để cho đời mãi ngập lòng xuân tươi.
Xem thơ đời nhoẻn miệng cười.
Câu này hẳn rất lắm người chê điên.
Người điên hỏi khắp ba miền.
Rằng thơ có đổi ra tiền được không?
NGUYỄN HUY VỤ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét