Thứ Tư, 21 tháng 6, 2017

BỐN CHẤM KHÔNG...


Tác Giả Song Hà

 

Buổi chiều, đi xe vào một con ngõ thì gặp một bác già cởi trần, bận quả quần đùi cứt ngựa (chắc con đi lính gửi về cho) đang đứng chênh vênh trên cái thang tre. Hay ở chỗ thang tre lại dựng ngay chính giữa đường. Cách khoảng 5 mét, mình cho xe dừng lại ngó nghiêng, quan sát địa hình. Có vẻ bác già đang sửa cái gì đó liên quan đến đường dây điện thoại, đầu thang của bác dựa vào đường dây điện lực. Một hình tượng hết sức trữ tình và đẹp đẽ trong buổi chiều oi nóng đầu hè.

Định lách xe qua nhưng lại chần chừ vì sợ nhỡ căn không chuẩn, thành xe đụng vào thang thì bỏ mẹ. Bây giờ bóp còi một phát thì sẽ có hai khả năng. Một là bác giật mình ngã cái rầm, hưởng thọ khoảng 61 tuổi. Hai là bác vẫn giật mình, không rơi nhưng sẽ tụt nhanh xuống và với quả kìm lăm lăm trong tay chưa biết điều gì sẽ xảy ra.

Thôi thì đất khách quê người, chịu lún nhảy xuống thương thuyết với bác có khi hợp lý hơn cả.

Lúc này bác vẫn đang rất say sưa tác nghiệp, quả quần đùi lính rộng thùng thình, mỗi khi có làn gió thổi qua có thể thấy rõ bộ ấm chén của bác đang trong trạng thái lim dim ngủ. Phì cả cười, suýt nữa bật thành tiếng nhưng may phanh lại kịp.

– Dạ! Bác sửa cái chi rứa bác? Nóng bác hè!

Mình nói nhẹ đến mức – nói xong tưởng giọng đứa con gái nào đó chứ không phải giọng mình. Bác ngó xuống ú ớ cái gì đó không nghe rõ (mồm bác đang bận ngậm sợi dây thít).

– Dạ! Bác sửa điện ạ?

Bác định nói cái gì đó nhưng sợ sợi dây nhựa tuột khỏi mồm rơi mất nên ú ớ mãi không thành tiếng (nhìn bác rất giống con chim đang ngậm rác về tổ). Loay hoay mất mấy giây, vòng tay trái giữa bậc thang mới nắm được mấy sợi dây, bây giờ bác mới nói được.

– Buộc lại cái dây điện thoại cho khỏi vướng xuống đường. Tổ sư bọn bưu điện gọi mãi không đứa mô vô buộc lại cả. Ri mà đòi công nghiệp bốn chấm không đây!

– Dạ! Chỉ được cái to mồm bác hè! Có mà chấm mắm tôm í!

Mình nhanh nhảu bồi ngay vào cho bác phấn khởi. Vui lên bác tụt xuống cất thang cho mình đi thì đẹp.

– Cháu có hiểu bốn chấm không là chi không, nói bác nghe cái, chớ suốt ngày bọn loa phường hắn cứ ra rả nhức hết cả đầu mà bác nỏ hiểu cái khu mấn chi trơn!

Mình gãi gãi tai định bảo thì cháu cũng biết éo đâu bốn chấm không là gì, nhưng sợ bác mất vui nên giải thích.

– Dạ! Cháu hiểu là nó rất hiện đại…

– Ờ!

– Càng nhiều chấm càng hiện đại nhưng lại hại điện. Hại điện nghĩa là tốn xăng! Như xe cháu một chấm tám đây… ăn rất ít xăng. Mà lên tận bốn chấm không thì hao xăng ghê lắm…nhưng đồng nghĩa với việc nó sẽ… rất hiện đại!

– Ờ!

– Hiện đại nghĩa là gì? Đó là một thuật ngữ khoa học hết sức phức tạp và gây nhiều tranh cãi. Hiện đại có nghĩa là nó… nó… sẽ rất tốn nhiên liệu…. nhưng lại vô cùng hiện đại… Bác đã hiểu chưa?

Mình huyên thuyên một lúc cuối cùng không biết đang nói cái gì nữa. Trên thang, mồ hôi bác vã ra như tắm, quả quần đùi cứt ngựa vẫn tung bay phấp phới trước gió, ẩn sâu trong đó là bộ ấm chén đang lim dim ngủ.

Bác già thi thoảng “ờ” một tiếng ra chiều rất ngưỡng mộ sự am hiểu về lĩnh vực công nghiệp của mình (làm mình quên mất cả việc đưa xe thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt).

– Xong!

Cuối cùng bác cũng tụt được khỏi thang, kết thúc 15 phút hiện đại hóa cái dây điện thoại loằng ngoằng trên đầu.

– Nãy giờ cháu nói cái chi rứa? Bác đứng trên nớ gió to quá nỏ nghe chi cả! Nói thật là bác không dám ngắt lời, vì sợ cháu lên xe nổ máy đi tiếp. Mai bác tổ chức mừng thọ rồi!

Mình đứng ngẩn tò te, mặt đuỗn ra như ngỗng ỉa vì tự nhiên thấy phí 15 phút trong cuộc đời cho một cái lão – mà nói mãi vẫn không hiểu công nghiệp bốn chấm không là gì.

Thế có điên không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét