Thứ Năm, 19 tháng 8, 2021

CẢM NHẬN CHÙM XƯỚNG HỌA: "YÊU DỐC NHỎ" - Như Thu

Anh Chị thương mến, 

   Trước khi đọc bài cảm nhận, xin mời anh chị đọc lại chùm xướng họa:

YÊU DỐC NHỎ

Phải công nhận mà nói tình cảm đặc biệt rất thân thương của Anh Chị dành cho Như Thu quả thật là quý vô vàn. Chưa đầy năm hôm mà Như Thu đã nhận đúng 24 bài họa, mỗi bài mỗi ý tưởng đều khác hẳn, xuất sắc làm sao! Mặc dù công việc hằng ngày rất bận, nhưng Như Thu không thể lặng thinh với những áng thơ quá tuyệt này!

Thế là giấy viết bày ra để ghi lại những lời cảm nhận giống như những lần trước Anh Chị nhé!

Nữ sĩ Phương Hoa thật nhanh tay đã tặng bài họa với tựa đề CÁM CẢNH THIÊN NHIÊN, hãy xem câu mở đề 
Đặt chân đầu dốc thấy xa vời 
Nữ sĩ không chút ngần ngại trước vẻ đẹp của thiên nhiên với cảm giác thật ung dung, thanh thản tâm hồn, an lạc cõi lòng hân hoan ngắm nhìn con dốc xa vời.
Thú vị nhất là nữ sĩ dùng hình ảnh “gót ngà” giống như có một cô tiểu thư yểu điệu đang nhẹ bước chầm chậm lên dốc, không vội vã nhưng vẫn tới nơi, dễ thương quá đi! 
Chậm rãi gót ngà vẫn tới nơi
Dõi mắt từ trên cao, chị đã giới thiệu cảnh trí hài hòa của thiên nhiên, hai màu trắng, xanh êm ả vui cùng chim, ngắm bầy sóc rượt đuổi nhau quá năng động cũng đủ ru hồn người 
Bờ lau điểm trắng chim lờ lượn 
Đường núi ngàn xanh sóc lả lơi

Tuyệt vời lắm phải hôn? 

Chao ôi mới nhìn tựa bài họa thứ hai GIÀ HƯ THÂN của thi sĩ Cao Bồi Già đã gây cho Như Thu chú ý ngay vì cảm thấy ngồ ngộ. Chúng ta cùng nhau đến xem ông ấy đã tự trách mình hư thân có phải thật không nhé! 
Chỉ cái tội nghênh ngang, không thèm để ý ai cả đi đứng thì lọm khọm, nhưng ông chịu khó ra ngoài phơi nắng thì tốt quá mà!
Nghênh ngang, lão khọm phơi làn nắng
Không đơn giản chỉ là phơi nắng đâu, ông còn tập thể dục nữa cơ! Chẳng có ai đồng hành tập chung, cho nên một mình tha hồ tập đủ mọi động tác, để rồi mệt mỏi quá ông vừa 
Hổn hển, già gân hít khí trời
Tặng cho danh hiệu “già gân” đúng không nè?
Không ai hiểu tính chồng hay vợ bằng người phối ngẫu. Tương tự ông đã bị bà vợ càm ràm suốt buổi vì biết tỏng ông chồng sức khỏe không ổn lắm, nên đã ngăn cản ông chớ ra ngoài, nhưng chàng chẳng chịu nghe, sau đó 
Tối về ê ẩm nằm rên rỉ… 
Vợ mắng hư thân, tội cãi …lời 

Ban đầu Như Thu cứ nghĩ rằng thi sĩ tự trách mình, nhưng chính bà vợ mắng yêu chồng đấy mà!

Cám ơn thi sĩ thích tạo niềm vui cho mọi người! 



VỀ DỐC NHỚ là bài họa thứ ba mà nữ sĩ Cao Mỵ Nhân tặng Như Thu, hai câu đề nghe dễ thương lắm nè!

San Jose thủa đó, tưởng xa vời
Nghĩ mãi, làm sao để tới nơi

Tuy hai chị em mình ở cùng một tiểu bang, nhưng cũng khó gặp nhau phải không chị? 
Chị ơi đừng nghĩ ngợi chi cho nhọc trí, cũng vì bệnh dịch hiểm nghèo lây lan đến chóng mặt, cả thế giới đều gặp tai nàn. Thôi thì chị em mình hãy đợi hôm nào đủ duyên, chờ thêm một thời gian thích hợp, đến ngày đó chúng mình sẽ tha hồ tâm sự nhé chị!
Từ thủa bé thơ cho đến hôm nay chúng ta từng trải qua lắm cuộc thăng trầm dâu bể, vui buồn sướng khổ vây quanh. Thoáng chốc giật mình tóc đà điểm sương, mỗi khi đêm về than thân trách phận nuối hoài quá khứ vàng son, ví tuổi hạc mình không khác nào như chim già cánh mỏi. Cũng may tuổi đời tuy có cao nhưng hồn thơ vẫn lai láng tợ xuân thì, vẫn mơ mộng trời xa...
Tuổi hạc như chim già, mỏi cánh
Thơ xuân tựa thủa mộng, mơ trời

Nghe thương làm sao!

Theo bóng thời gian sự già nua sẽ không bao giờ bỏ sót một ai dù nam hay nữ, dù giàu sang hay nghèo khổ. Chúng ta nên chấp nhận tiến trình lão hoá nầy, giữ lòng luôn an lạc, thảnh thời và vui hưởng thú tiêu dao tự tại. 

Chính vì hiểu thấu lẽ thường tình cho nên bài họa YÊU SAO là bài họa thứ tư có mặt nơi nầy do thi sĩ Mai Xuân Thanh đã chịu khó cùng với chiếc gậy trung thành, hiên ngang leo từ từ lên dốc rồi cũng tới nơi 

Tuổi già dốc đứng thấy xa vời 

Chống gậy leo lên mãi tới nơi 

Không gì đau khổ cho bằng khi mình lặng lẽ yêu thầm ai đó mà người ta không hề hay biết, còn như họ có biết đi chăng nữa, nhưng giả vờ phớt tỉnh, không nói một lời. Yêu đơn phương tội lắm người ơi! nỗi nhớ khôn nguôi, ruột rối tơ vò, ray rứt ngày đêm ngổn ngang trăm mối! Bởi nặng gánh tương tư nên cứ ngỡ người ta lỗi hẹn với mình 

Hồi tưởng tương tư ai lỗi hẹn 

Thương em thổn thức viết nên lời…!

Tội quá mà phải không Anh Chị?

 

Hai bài họa của thi sĩ Nguyễn Huy Khôi gửi tặng khiến cho Như Thu cảm động xiết bao! Bài họa đầu tiên đó là THEO CHÂN NỮ LÃO VỜI nghe có lạ lắm không? 

Xin hỏi có Anh Chị nào đã từng đi đến cổng trời chưa ạ? Vào google gõ hai chữ “cổng trời“ thật vô cùng thú vị, trang nầy đã giới thiệu cho chúng ta: nơi ranh giới cao 2.000 m được gọi là “Cổng Trời” một địa danh du lịch nổi tiếng của Sa Pa được rất nhiều du khách viếng thăm. Trước khung cảnh êm đềm của núi rừng bao la hùng vĩ, vầng mây lãng đãng lành lạnh hơi sương dày đặc, cho nên tác giả vội thốt lên 

Bìa rừng ngó quẩn chòng mây núi

Chân dốc ngửng lên giỡn cổng trời

Thêm những hình ảnh thật vui nhộn có phần sinh động hơn với âm thanh róc rách của suối reo, rộn ràng bướm lượn chao nghiêng, bỗng chợt nghe hồn thanh thản lạ lùng! 

Róc rách suối reo hồn thơi thả
Rộn ràng bướm lượn dạ thanh lơi

Thi sĩ chọn chữ thật khéo léo ghê nơi!

Như Thu xin giới thiệu bài họa thứ hai GỞI CHÚ TRAI LÀNG cũng thú vị không kém nè!

Có một chàng trai đã lang thang khắp nơi. Bỗng anh nhận ra rất nhiều khung cảnh thơ mộng đồi núi chập chùng, tuyệt tác thiên nhiên của tạo hoá ban tặng. Anh lại thấy ngỡ ngàng với những thửa ruộng ngát xanh nằm trên những bậc thang uốn lượn cong cong, xinh quá đổi! Tuy nhiên anh nghĩ không nơi nào đẹp và quyến rũ hơn, vì nơi bản làng kia có cô sơn nữ xinh xắn dễ thương đã níu chân anh trai trẻ rồi. 

Trót đắm sơn ca xứ vợi vời

Si tình cháy bỏng,...chả hiềm nơi?

Làm sao dám tỏ thật cùng ông bà, cha mẹ bởi tình si đà bén rễ

Họa thì về cội ông bà hỏi

Hồ hởi trình thưa...nói nghẹn lời

Chúc hai người sớm thành đôi nhé!

 

Từ khi chúng ta giã biệt Thầy Cô, rời xa mái trường thân yêu là vội vàng chuẩn bị hành trang bước vào đời. Bận rộn suốt ngày, vất vả ngược xuôi khắp nẻo đường, cho đến khi đêm về mỏi mệt, rã rời...Đôi lần tự nhủ khi nào rảnh rang,  mình sẽ sắp xếp đi du lịch một chuyến cho thỏa lòng ao ước từ lâu.  Bài họa DU SƠN được nữ sĩ Thy Lệ Trang diễn tả rất tuyệt vời, hãy cùng xem câu đầu

Du Sơn…từ trước vẫn trông vời

Qua câu thứ hai, chị rất ngại vì nghĩ 

Tưởng chẳng bao giờ được tới nơi

nghe thương quá đi! Giấc mộng, niềm vui đã khiến cho chị không thể chờ đợi thêm, vì thế trong lòng tuy háo hức, rộn rã nhưng thi sĩ bước một cách thong dong tự tại cảm nhận nghe hồn an lạc biết bao! 

Một sớm...thong dong cùng gió hạ

Đôi chân…nhàn nhã giữa mây trời

Hai câu thực quá ư nhẹ nhàng, chị dùng những từ đối nhau chan chát, khen ngợi cũng bằng thừa, không còn gì để nói. Như Thu ngưỡng mộ nữ sĩ đa tài lắm đấy! 

 

Cũng khá lâu Như Thu không có dịp nghe tiếng thác đổ, nhớ ơi là nhớ!

Hình như nữ sĩ Sông Thu thấu hiểu sự nhớ nhung da diết nầy, nên chị đã thương tình rủ em gái Như Thu DẠO ĐƯỜNG RỪNG, sao mà hợp ý Như Thu quá vậy hè! Không chần chờ thêm chi nữa, chị em ta đồng hành đi ngay nhé! Địa điểm là núi rừng Tây Bắc, đây đúng là nơi lý tưởng tha hồ nghe thác nước đổ rì rào rất đều đặn, êm tai, hồn cảm thấy lâng lâng thật thoải mái

Tiếng thác ầm ào ven cuối dốc

Ngày hôm sau cùng đón ánh dương dần dần ló dạng, chao ôi dễ thương quá! 

Vầng dương thấp thoáng ở lưng trời

Rồi đi xa hơn một chút nữa, em ơi! hãy nhìn kia một dãy dây leo mát rượi, xanh mơn mởn quấn quýt trên thân cây, vách đá...

Dây leo mềm mại giăng chằng chịt

Như Thu liền nắm tay chị Sông Thu cười khúc khích, cả hai chị em không ai bảo ai, khép hờ mắt lại rồi hít một hơi dài, thở ra chầm chậm, sau đó mở mắt cùng hét thật to giữa núi rừng bao la với cảnh sắc thiên nhiên say đắm hồn người!

Không khí trong lành len ngập phổi

Hít căng lồng ngực hét vang lời

Như Thu xin cám ơn nữ sĩ thật nhiều nhé! Hẹn sẽ về thăm khi đủ duyên lành!

 

Anh Chị ơi, Như Thu thật may mắn vì đã được thi sĩ Mai Lộc gởi tặng bài CÁI GIÀ, xin mời Anh Chị cùng xem nhé!

Uống trà sen là thú vui của tất cả mọi người không riêng gì ai.  Nếu như có nhiều bạn bè gặp gỡ cùng nhau đàm đạo dưới ánh trăng thanh, quả thật không bút mực nào kể hết! Riêng thi sĩ thì trái lại, anh ngồi một mình dưới mái hiên vắng vẻ, âm thầm thưởng thức chung trà sen thơm nồng, dõi mắt về nơi xa vời cho đến khi màn sương lành lạnh rơi rơi 

Trà sen hiên vắng, mắt xa vời

Sương sớm mơ hồ bủa khắp nơi

Cảnh vật chung quanh sao mà tĩnh lặng quá, êm đềm quá đã khiến lòng băn khoăn, thi sĩ ôn lại những gì đã qua bất chợt cảm thấy khi thiền hành hay trau dồi chánh niệm dường như đang giảm sút 

Thiền hành vài bước chân đà yếu

Chánh niệm đôi giờ trí đã lơi

Thời gian luôn luôn chuyển động chẳng bao giờ ngừng trôi dù chỉ là một giây, để rồi anh tự cám cảnh riêng mình 

Cái già gậm nhấm khó nên lời!

Đừng nghĩ ngợi thêm chi, chỉ biết hiện tại, ở đây, bây giờ anh nhé!

 

Bạn hiền nữ sĩ Minh Thuý ơi thật đúng là hai tâm hồn chúng ta thật đồng điệu phải hông nào?  Mặc dầu khi xưa tụi mình không hề quen biết nhau, hai tỉnh thành xa tít mù, nhưng có cùng sở thích như nhau đó là mê thơ. Bây giờ lại biết bạn hiền có thêm một sở thích nữa là ưa chuộng những nơi yên tĩnh, thế thì hai ta cùng DẠO CẢNH liền nha! Bạn hiền nhỏ nhẹ bảo không cần phải gấp gáp chi, từ từ cũng tới nơi, nghe nói vậy Như Thu mừng ghê, vì tánh chậm chạp khó đổi này!

Cảnh tĩnh thầm êm bước dốc vời 

Đâu cần hối hả cũng hoàn nơi

Đứng trên dốc cao vời bỗng chợt thấy mình bé nhỏ trước thiên nhiên rộng lớn bao la, lòng nghe bâng khuâng khó tả. Xa xa, đồi núi phơi mình bên vạt nắng, gió nhẹ mơn man đánh thức những loài hoa dại 

Gió thổi rì rào ngây mắt lạnh 

Thì thầm cám ơn tạo hoá đã dày công tô điểm thiên nhiên với muôn màu sắc tuyệt vời! Từ đó hồn thơ dạt dào, lai láng tuôn tràn của rất nhiều thi sĩ 

Thi nhân dạ cảm hương tràn lộng 

Như Thu đoan chắc không thể nào thiếu bạn hiền của tôi đâu đó nha!

 

Chúng ta đều biết mưa có nhiều dạng như mưa phùn, mưa sương, mưa bụi, mưa đá, mưa rào, mưa bong bóng... Chắc chắn trong mỗi người chúng ta ai đó cũng từng ngắm mưa rơi phải không nè? Cũng tuỳ theo tâm trạng vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau của mỗi người trong lúc ngắm mưa. Không biết thi sĩ Song Quang của chúng ta NHÌN MƯA RƠI với tâm trạng như thế nào nhỉ? 

Anh đã tặng hai câu mở đề rất dễ thương, nhưng không kém phần thú vị.

Nhìn cảnh mưa rơi….thấy tuyệt vời

Nhìn thấy mưa như vậy làm sao mà không tuyệt vời!  Vui quá vì anh đã ví những giọt mưa trong suốt tựa như những hạt kim cương lấp lánh mọi nơi. Ước gì....

Kim cương lóng lánh vãi muôn nơi

Thích quá phải không?

Chưa hết đâu, Anh Chị hãy nghe âm thanh của tiếng mưa rơi mà anh diễn tả 

Tí tách liên hồi như nhạc đệm

Nhịp nhàng ngắt quãng tựa đàn lơi

Nếu xem kỹ hai câu luận chúng ta sẽ thấy thi sĩ đối rất chuẩn, dùng chữ thật tài tình. Chỉ là tiếng mưa mà anh đổi thành tiếng nhạc réo rắt, tiếng đàn được ngắt quãng nhịp nhàng. Như Thu kính phục anh nhiều lắm đấy!

 

Được thi sĩ Thanh Trương ưu ái vừa tặng bài họa HẺM NHỎ NHÀ EM vừa tặng YouTube nữa, vui lắm huynh Thanh ơi! Như Thu cám ơn huynh rất rất nhiều! 

Không có ai nghĩ rằng với tuổi đời sắp sửa chạm mốc 90 mà hồn thơ dào dạt, rất nhẹ nhàng...Xin mời Anh Chị xem thử có đúng không nhé?

Kể từ khi yêu em, thi sĩ đã biết kiên nhẫn đợi chờ, biết thương da diết, bao mùa lá rụng là bấy niềm nhớ nhung 

Lá rụng bao mùa, nhớ lắm nơi

Tình yêu của anh chị ấy thật dễ thương làm sao! Hãy xem kìa ở nơi đầu hẻm có một quán cóc đơn sơ thật khiêm tốn. Cũng tại nơi nầy vào buổi ban mai, chúng ta thấy có một chàng trai đã chịu khó đợi người yêu, hình ảnh thật thơ mộng phải không? 

Đợi bạn ban mai, ngồi quán cóc

Và cũng có khi anh hẹn nàng ở địa điểm xa hơn, với con đường dốc cao, gập ghềnh, sương mù nhè nhẹ rơi rơi. Dù khó khăn đến đâu, nhưng khi đã yêu nhau thì không ngần ngại nữa, vì họ sẽ cùng ngắm sao đêm lấp lánh giữa bầu trời trong veo

Chờ nàng đêm tối, ngắm sao rơi

Bỗng dưng có một hôm anh mãi chờ đợi, đợi chờ...nhưng 

Ngõ hẹp, bao giờ em trở lại

Bồn chồn, lo lắng để rồi hụt hẫng, quay về trong nỗi nhớ thương bẽ bàng 

Con tim thổn thức chẳng nên lời...

Huynh ơi! Có thể vì công việc đa đoan, quá bận rộn, nên nàng lỗi hẹn một lần?

Như Thu tin rằng chỉ một lần nầy thôi, sau đó con tim sẽ vui trở lại phải không huynh? Mong lắm thay!

 

Bài họa tiếp theo với tựa đề NỖI NHỚ cũng là bài họa thứ 13 đó Anh Chị ơi! 

Không giống chuyện tình của huynh Thanh, chẳng hẹn hò gặp nhau nơi quán cóc...Thi sĩ Hồ Nguyễn đã dùng thể “thủ nhất thanh” nhấn mạnh rằng chỉ nhớ để mà nhớ thôi! Tuyệt quá phải không nào?

Một mái nhà nho nhỏ xinh xinh, có cả em nữa. Xa cách cũng khá lâu rất muốn về thăm, nhưng sao lại khó thế này, tác giả đà mở đầu 

Mái nhỏ nhà em quá tuyệt vời

Bao ngày xa nhớ muốn về nơi

Tuy nhiên anh cũng từng có nhiều kỷ niệm đong đầy ký ức, những lần vui đùa đuổi bướm, những hôm cùng nhau ngắm khoảng trời xanh, mây vờn lãng đãng... Cặp đôi tình nhân hớn hở tay trong tay, đi dạo dưới hàng cây me rũ bóng bên đường, những cánh lá me nương chiều gió bay bay xào xạc, thơ mộng quá! 

Nhớ dưới tàng cây me mát mượt

Đôi khi trộm nhìn mái tóc mượt mà buông lơi 

Nhớ trên bờ bước tóc buông lơi

Hình ảnh rất đẹp phải không Anh Chị?

 

Có lẽ vì ngại chúng ta nhàm chán nên thi sĩ Lộc Bắc đã tặng Như Thu bài họa thứ 14 là XÓM ĐẠO qua tựa đề Như Thu cảm nhận chút gì đó lâng lâng, tâm hồn thật dễ chịu thanh thoát làm sao!

Hãy mường tượng ở nơi xóm đạo có khoảng trên dưới một trăm gia đình dĩ nhiên họ đều theo đạo Thiên Chúa. Trên mảnh đất của từng gia đình, họ trồng cách nhau hàng rào hoa vạn thọ xinh xắn hay hàng rào bông giấy đỏ thật dễ thương! Đã khiến cho thi sĩ thốt lên 

Xóm đạo quê em thật tuyệt vời

Xem kìa có đàn chim xoải cánh đùa vui rộn cả mây trời! Chưa hết, quê em cũng có vườn cây xanh, trái ngọt trĩu cành 

Vườn cây trái ngọt bên sông nước

Chim chóc líu lo lượn khắp trời 

Một cảnh trí thật nên thơ không thể nào quên được. 

Cảnh đẹp hữu tình nhưng sao lòng giá lạnh vì khôn dám thổ lộ, khiến nỗi cô đơn day dứt hằng theo tháng năm, cũng đành gửi gió mà thôi

Thương hoài cô lẻ qua năm tháng

Theo gió bay đi chẳng dám lời !!!

Biết đến bao giờ đây?

 

Cũng như chủ vườn thơ Đường Thi Quán, chủ vườn thơ Lãng Phong cũng bận rộn không kém, vừa phải họa thơ mới cho thi hữu trong nhóm, vừa phải đăng những bài xướng họa lên trang... chưa kể đôi khi có Anh Chị nào yêu cầu sửa dùm 1 từ của câu 5 hoặc xin xoá bài trước, chọn bài đã sửa này nha v.v...(có cả Như Thu từng phạm lỗi) mà sao thi sĩ không hờn giận chút nào hết! Bravo cả hai thi sĩ nhé!

Thôi thì phải quay lại bài họa BÊN SÔNG VẮNG của thi sĩ Lý Đức Quỳnh kẻo Anh Chị cho rằng Như Thu đi lạc rồi. 

Sau nữa ngày bận rộn với máy vi tính, thi sĩ tự thưởng cho mình bằng cách tản bộ quanh bờ sông, với khung cảnh bình yên, thật nên thơ giữa bầu không khí trong lành, tĩnh mịch...Dõi mắt theo từng cơn sóng vỗ rì rào nghe thật vui tai 

Bờ sông rảo bước, mắt trông vời

Sóng vẫn xa dồn nhớ một nơi

Còn nữa đây nè, bởi dùng phép nhân cách hoá tài tình thi sĩ lại đưa người đọc cảm thấy những vầng mây trắng, những giọt sương đêm hầu có tình cảm thân thiện, gắn bó mật thiết và trở nên gần gũi với mọi người hơn, được thể hiện sau đây 

Mây thả đìu hiu vào đỉnh núi

Sương giăng quạnh quẽ đến chân trời

thú vị quá phải không nào?

 

Tản bộ mỗi sáng ban mai chính là niềm vui của Như Thu, không ngờ thấy thi sĩ Trần Như Tùng cũng có thói quen giống mình, vui lắm thi sĩ ơi!

Bước chầm chậm trên con đường thoai thoải, gió nhẹ hiu hiu, bầy sóc rượt đuổi nhau, bướm bay là đà, giọt nắng nằm im qua kẻ lá.  Những hình ảnh thật sống động dường xảy ra trước mắt vậy! Chao ôi cũng giống hệt như là bức tranh thủy mạc 

Đoạn đường thoai thoải ấy là nơi

Dạo bộ ban mai thật tuyệt vời

Tài nhất là anh cũng dùng phép nhân cách hoá nữa đây nè! 

Con dốc lành ngoan trìu ánh mắt

Tre lau niềm nở mến mây trời

Con dốc lành ngoan đối với 

Tre lau niềm nở 

Không khen là một điều thiếu sót, phải hôn nà? 

 

Bài họa tiếp theo là QUÊ BẠN do nữ sĩ Hồng Vân gửi tặng Như Thu, thích lắm luôn!  Nữ sĩ ơi, xa thật là xa đấy! Hai phương trời của chúng mình xa thăm thẳm cách nhau nửa vòng trái đất lận! Còn hai từ “bạn tôi” được mở đầu cho cặp đề nghe thân thương quá đỗi! Nếu như cả thế giới hoàn toàn hết đại dịch hiểm nghèo, phương tiện di chuyển trong nước Việt Nam được hanh thông và du lịch quốc tế đi lại dễ dàng, đến chừng ấy Như Thu sẽ cùng nữ sĩ tha hồ chuyện trò nhé! Đừng ngại khoảng cách địa lý nữa nha! Nếu đủ duyên thế nào chúng ta cũng gặp gỡ thôi, hãy đợi nhau nhé!

Bạn tôi, chốn ấy quá xa vời

Sông núi cách ngăn biết mấy nơi

Và sẽ lại càng thích hơn nếu được cùng nữ sĩ ngắm hoa thơm cỏ lạ, ong bướm dập dìu tại thành phố Bạc Liêu

Lá hoa e thẹn bay... ngơ ngẩn  

Ong bướm chập chờn lượn, lả lơi

nghĩ đến đây lòng nghe vui khó tả!

 

Tiếp theo bài họa VÒNG TAY mà nữ sĩ Phượng Hồng đã ưu ái tặng Như Thu, vui lắm nữ sĩ ơi! 

Không có gì hạnh phúc cho bằng khi đôi lứa đang mặn nồng yêu nhau, cùng nhau tay trong tay dạo dưới mây trời bao la bát ngát, khí hậu trong lành, nắng hanh vàng quyện hòa gió nhẹ thổi hiu hiu, một khung cảnh vô cùng lãng mạn, cảm xúc dâng trào, họ chỉ thấy ngoài họ ra không có người thứ ba nào cả

Mây bay gió lộng khoảng xanh vời

Nắng rót tia vàng trải khắp nơi

Đúng vậy, duy nhất chỉ nghe tiếng chim hoàng anh líu lo chuyền quanh khóm trúc mà thôi, cũng tạo cho họ cảm giác lâng lâng khó tả 

Ríu rít hoàng anh chuyền khóm trúc

Rồi mơ ước vai kề má tựa đi cùng nhau suốt quãng đường trước mặt, duyên hài son sắt thủy chung trọn đời! 

Vẫn muốn bên nhau chung lối nhỏ

Vòng tay siết chặt, nói chi lời!

Đâu còn chi để nói, khi người yêu đã ôm chặt vòng tay ấm áp rồi phải hôn?

 

Như chúng ta đã biết mỗi năm có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Mùa xuân rộn ràng náo nhiệt nhất, bên cạnh đó những loài hoa như: mai, đào, cúc tưng bừng nở rộ...Mùa hạ thì oi nồng, ve sầu inh ỏi, phượng đỏ rợp trời.  Mùa thu hiền lành, mát mẻ, nắng nhẹ vào ban mai, se se lạnh lúc đêm về. Mùa đông giá buốt, tuyết phủ trắng một màu. Đặc tính của bốn mùa kể trên, mùa thu thì dễ thương hơn cả, khi ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi rụng lả tả, một chút chạnh lòng đã khiến cho nữ sĩ Thiên Lý sáng tác bài hoạ DỪNG CHÂN rất mượt mà!

Tàn thu lá úa thôi buồn tẻ

Không biết là nữ sĩ Thiên Lý khuyên nhủ hay dặn dò ai đó phải không nà?

Hãy cùng xem tiếp nha

Mỏi cánh chim già hết lả lơi

Như Thu không thể đoán mò, để dành riêng cho tác giả vậy!

Hai câu kết nghe cảm xúc dâng trào 

Cảnh cũ người xưa xin tạm biệt

Còn nhắn người xưa rằng kiếp này chẳng tròn duyên nợ xin hẹn kiếp lai sinh 

Lai sinh nếu có…nguyện ghi lời…

Ước vọng đơn sơ rồi đây mộng sẽ thành chị nhé!

 

Bài họa thứ hai mươi tựa đề DỐC NHỎ do thi sĩ Chung Văn gởi tặng, Như Thu xin mời Anh Chị cùng theo thi sĩ xem nơi nầy có gì lạ không nhé!

Cặp mở đề anh ấy đã khen Tạo Hoá ngay 

Rõ khéo làm sao một mảng trời

Bàn tay Tạo Hóa khiến nên lời 

Chỉ một mảng trời thôi đã khiến cho hồn thi sĩ ngẩn ngơ, ngơ ngẩn nhờ thế chúng ta mới được thưởng thức bài họa nầy rất dễ thương! Còn nữa, không thể nào bỏ qua, hãy đọc tiếp theo hai câu thực 

Đường thênh thang bước chân không mỏi

Dốc nhỏ cao dần cũng tới nơi 

Anh Chị có hình dung được không? Một buổi sáng tinh sương, xa xa có một ông lão bước ung dung trên con đường rộng thênh thang, với tâm hồn an nhiên tự tại, không suy nghĩ vẩn vơ. Lạ quá, người chẳng biết mệt chút nào, cứ từ từ cũng lên hết con dốc nhỏ tận trên cao.  Thi sĩ còn tâm sự 

Lão bá thân già còn phải gắng 

Như Thu vô cùng nể phục, nhất định phải gắng nghe lời khuyên của người!

 

Thêm bài họa thứ hai mươi mốt tựa bài LỐI DỐC do nữ sĩ Mỹ Ngọc đã ưu ái gởi tặng, xin mời Anh Chị cùng Như Thu xem nữ sĩ sắp đưa chúng ta đi dạo nơi nào nha!  Không thể chờ chị trả lời vậy thì để Như Thu đoán thử có phải Đà Lạt hôn chị?  

Vì nơi đây vừa là thành phố ngàn hoa, với muôn sắc màu xinh xinh đủ loại, hương nồng thơm ngát. Lại vừa là mảnh đất se se lạnh hoà nhịp với thông reo. Cảnh trí thật bình yên, gió mát trăng thanh, vậy thì chúng ta hãy cùng hít thở chầm chậm, thả hồn bay bổng một phút, chỉ cần một phút thôi sẽ nghe lòng rất ư thanh thản...

Chị đã dùng chữ đối chỉnh sít sao, Như Thu đọc hai câu luận thích ghê nơi! 

Gió mát thông reo chân bước mỏi

Hương thơm bông nở mắt buông lơi

Và âm thanh líu lo của tiếng chim bên cạnh thác đổ rì rầm thật vui tai 

Chim ca thác đổ nơi không bụi

Bản nhạc rừng hoa khó diễn lời

Đừng nói gì thêm nữa nhé! Hãy cùng thưởng thức nha mọi người ơi!

 

Có nhiều loại hoa đẹp kiêu sa, quý phái như hồng, lan, tulip, thủy tiên, đào, mai, cúc...được chăm sóc thật kỹ lưỡng chu đáo, chiều chuộng từ chủ nhân của chúng. Dù chỉ một cơn mưa nặng hạt rơi trên cánh nõn, gió thổi nghiêng cành, dạ cảm thấy xót xa, thế là chủ nhân vội vã ơi ới mang chúng vào nhà ngay, thương quá đi! 

Riêng nữ sĩ Thanh Hoà đã giới thiệu một hình ảnh còn dễ thương hơn, khi chị LẦN THEO DỐC ĐẸP khám phá nhiều loại cỏ cây mộc mạc đơn sơ, tuy mỏng manh, dịu dàng nhưng đã đứng trên đất khô cằn sỏi đá tự bao giờ! 

Không một bàn tay chăm sóc, tưng tiu, bón phân hoặc tưới nước. Dù mưa rơi, gió thoảng, chính những loài hoa ấy vẫn đua chen không ngừng nghỉ. 

Thêm hình ảnh mấy chú gà Tây là có thật, thỉnh thoảng chúng xuất hiện quanh quẩn trước vườn nhà Như Thu

Hoa dại đua chen nào lúc vãn

...Gà tây cặm cụi chả khi lơi

Cảm ơn tạo hóa đã làm nên bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ say đắm dạ người

Không gian khoáng đãng, hồn thư thái

Cảm tạ trời cao, khó cạn lời!

Làm sao có thể nói nên lời được đây? 

Hoan hô nữ sĩ Thanh Hoà

 

Thêm bài họa của thi sĩ Thái Huy cũng không kém phần thú vị, đó là NGƯỚC DỐC, HỎI TRỜI. Vậy chúng ta hãy cùng theo thi sĩ khám phá xem anh sẽ hỏi Trời chuyện chi nhé! 

Không rõ anh có rành phương hướng tới nơi nầy chăng, thôi thì cứ đi theo anh vậy. Sau khi lòng vòng cuối cùng cũng tới đúng cổng nhà Trời, ai nấy đều háo hức, vui mừng và cảm thấy nơi đây cảnh rất đẹp, không khí trong lành, tạo cho chúng ta cảm giác bình yên...

Lui tới vòng quanh cảm tuyệt vời

Bệnh dịch đang là một hiểm họa xảy ra trên toàn thế giới. Mỗi ngày luôn có ca nhiễm bệnh mới tăng cao, số người tử vong cũng khá nhiều. Do đó thi sĩ nóng lòng vội hỏi ngay

Covid đang hành sao không diệt

Lo lắng cho dân lành khắp nơi trên trái đất này thật quý làm sao! 

Tiếp theo tác giả khẩn cầu 

Làm ơn cứu giúp dân thôi khổ

Toàn cõi Nhà Nam thảy góp lời.

Chúng ta cùng nhau cầu nguyện cho đại dịch kết thúc càng sớm càng tốt nha!

 

Trong cuộc sống ai ai cũng có một lần mơ ước rồi đợi chờ. Mơ ước ở tương lai một điều gì đó sẽ bắt tay thực hiện, thành công hay thất bại vẫn chưa biết vì quá xa vời! Riêng sự trông ngóng đợi chờ bởi ta đã hứa hẹn với một ai đó rằng nơi nầy ta sẽ đến, hoặc ngày ấy ta sẽ đi.  Chương trình được sắp sẵn kín mít thời gian cùng địa điểm, tấc dạ háo hức, nôn nao mãnh liệt để rồi bẽ bàng, hụt hẫng có phải vì “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”?

Đây chính là tâm trạng của thi sĩ Trịnh Cơ đúng không nè? 

Mong hoài có dịp đôi chân bước

Về đến vườn xưa gót nhịp lơi

Nếu như không có đại dịch hoành hành có lẽ giờ này anh chuẩn bị hành lý lên máy bay rồi phải hôn?

Anh ơi dù sao cũng đã chờ bây chừ đợi nữa đâu có sao phải không hè? Nhớ lại mấy năm trước đây, anh cùng chúng em đi biển chơi, ông xã Như Thu thỉnh thoảng hay nhắc kỷ niệm khó quên nầy!

Hò hẹn…chắc rồi em nhớ nhé.. !

ƯỚC HẸN MÙA SAU thì chắc chắn rồi khi nào bệnh dịch hoàn toàn dứt hẳn chừng ấy hai em sẽ mời anh tới tệ xá chơi và 

Sẽ không có chuyện nói sai lời…

dĩ nhiên rồi anh ạ! 

 

Lời kết:

Anh Chị thương mến,
Trước hết cho Như Thu xin lỗi Anh Chị nếu những bài họa không đúng theo thứ tự trước sau (vì múi giờ khác nhau). 

Cám ơn Anh Chị đã tặng hai mươi bốn bài họa quá tuyệt vời, hay hơn cả bài xướng nữa. Ý tưởng không khác nhau nhiều, nhưng cách dùng chữ hoàn toàn không trùng nhau, nhờ vậy mà Như Thu dễ dàng khi viết bài cảm nhận nầy.  Bài viết khá dài, mong Anh Chị hoan hỷ đón nhận và bỏ qua dùm nếu Như Thu viết sai ý của tác giả. 

Thương chúc Anh Chị nhiều thật sức khỏe, bình an trong mùa dịch và thân tâm thường lạc!

Như Thu
08/19/2021

  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét