Thứ Tư, 19 tháng 4, 2017

CHÓT LƯỠI


CHÓT LƯỠI


Việt Nam,mẹ hát thuở nằm nôi

Chớ vẽ vời thêm lắm chuyện rồi

Vân cẩu ngoa ngôn lời biến diệu

Tắc kè ngụy thuyết lẽ huyền khôi

Nhân luân giữ gốc,bờ yên cõi

Bá đạo xoay cành,gió loạn ngôi

Chót lưỡi yêu thương trò huyễn hoặc

Quanh đời chim sáo hót mềm môi !

Lý Đức Quỳnh

 

 

XIN HỌA:

 

ĐẦU MÔI

 

Tao loạn chớp thời soán cướp ngôi

Xảo ngôn, lừa ngữ dẻo vành môi

Áp tâm tất thảy người trong xứ

Nhồi sọ không từ trẻ ở nôi

Nhìn kỹ tay ma mưu ác thẳm

Nghe chi lưỡi rắn, nọc nguyên khôi

Trăm voi nước xáo, mơ nào có…

 Suốt kiếp dân đen khổ mãi rồi…

CAO BỒI GIÀ

19-04-2017

 

ĐỒNG HỌA:

 

LỜI RU CỦA MẸ

 

Êm đềm giọng hát nhẹ đưa nôi

Từ thủa sơ sinh thấm đượm rồi

Âm điệu du dương câu dịu ngọt

Bổng trầm thanh thoát ý tinh khôi

In trong tiềm thức nâng hồn trẻ

Mở rộng khung đời xứng vị ngôi

Theo với tháng năm con hưởng trọn

Bao lời ru... mẹ thốt làn môi.

Trần Lệ Khánh

17-4-2017

 

CÙNG HỌA: 

 

NGƯỢC DÒNG

 

Cả giục câu hò cháy bỏng môi

Vừa loang ngõ vắng, vội phai rồi

Nao hè nắng bỏng trùm chăn dạ

Buốt dạ dày bầm mộng lá khôi

Để những thân cò quay cuối bãi

Cho từng lũ sói chiếm đầu ngôi

Trông vời mỗi bước đường xa mỏi

Buốt lạnh tâm đà giữ ấm nôi !

                    17 - 4 - 2017

                Phạm Duy Lương

 

TIẾP HỌA: 

 

TRẺ MÃI

 

Lời ru còn vẳng mãi đầu môi

Con mẹ giờ đây lớn thật rồi ?

Cái Ngủ… hôm nào nay xuất chúng

Con Cò… thuở ấy đã cừ khôi

Làm quan cả họ nàng chia ghế

Lãnh đạo khắp làng cậu soán ngôi

So với láng giềng ta trẻ nít

Bốn nghìn năm tuổi cứ dầmm nôi !

                       Phan Tự Trí

*Cái ngủ, con cò – hình ảnh trong ca dao, lời ru

 

HỢP HỌA: 

 

THẾ THÁI

 

Ngẫm cười đâu phải thưở còn nôi

Thế tục điêu ngoa lắm sự rồi

Khoát áo từ tâm lòng đểu giả

Giở trò độ lượng vẻ hài khôi

Lòng nhân đội lốt hòng che đậy

Đức hạnh tẩy trần để đoạt ngôi

Luân lý xói mòn trong dục vọng

Bên dòng ai oán mãi khua môi.

                  Liêu Đình Tự

 

CŨNG HỌA: 

 

VUI DÃ NGOẠI

 

Tiếc gì chăng nữa cũng rời nôi

Nhớ lại ngày xưa quá thẹn rồi !

Cha bảo con à nên nhẫn nại !

Ông rầy cháu hỡi chớ kỳ khôi

Bây chừ dạ ổn nào mong chức

Buổi ấy tâm lành chẳng chọn ngôi

Thích thú theo chàng vui dã ngoại

Son hồng phơn phớt thắm bờ môi !

Như Thu

 

ĐỒNG HỌA: 

 

TÔI

 

Tôi cầm cây bút lúc thôi nôi

Mẹ bảo " con ta học giỏi rồi "

Cứ tưởng vào đời thì vững chãi

Đâu dè thua cuộc thiệt kỳ khôi

Tài hèn nên phải cam nhường bước

Sức mọn làm sao chiếm được ngôi ?

Chữ nghĩa vả chăng còn ít ỏi

Dám đâu múa mép hoặc khua môi ?

                      Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA:

 

LƯỠI KHÔNG XƯƠNG

 

Con cò mẹ hát lúc ru nôi

Thấm đậm vào tim nhớ chắc rồi.

Mở miệng ba lần chờ kiếm ý

Chọn từ ba khắc mới rung môi.

Suy thời Nhân đạo dường quên nhiệm

Lợi thế Ma đường vội lấn ngôi.

Cái lưỡi không xương đà loạn khẩu

Lời ru truyền thống góp mau khôi . . .

                    Trần Như Tùng

 

CÙNG HỌA: 

 

TÔI YÊU...

 

Tôi yêu tiếng mẹ tự trong nôi

Vẫn nhớ, dù nay cách biệt rồi

Sâu lắng câu hò tâm lãng mạn

Dịu dàng khúc hát mộng tinh khôi

Đầu đình tát nước, người trao áo

Dưới nguyệt hẹn thề, sao đổi ngôi

Gần trọn cuộc đời luôn mãi giữ

Ngôn từ đất nước đẹp trên môi.

                        Sông Thu

 

TIẾP HỌA:

 

GƯỢNG CƯỜI

 

Biết sẻ ai chừ, nỗi khúc nôi

Tàn canh huyễn mộng cũng tan rồi

Xe vừa ọc ạch đường miên viễn

Ngựa đã ê chề tiếng tuấn khôi

Chặc lưỡi đôi phen toan mặc kiếp

Co vòi mấy lượt dám ghen ngôi?

Đầy vơi một chén đưa ngang mặt

Gượng nuốt mà cười, dẫu đắng môi.

Nguyễn Gia Khanh

 

HỢP HỌA:

 

CON GÁI 

 

Thương con vẫn nhớ lúc đầy nôi 

Thấm thoát mà nay đã lớn rồi 

Mắt sáng to tròn đen hạt nhãn 

Mũi cao thon gọn , đỏ son môi 

Thanh niên nhận xét cho cao điểm 

Thiếu nữ luận bàn đặt đỉnh ngôi 

Tưởng chỉ đùa vui lời khuyến khích 

Ai dè thi đậu chức hoa khôi 

        Minh Thuý 

 

CŨNG HỌA:

 

CÁT BỤI

 

Tâm lành từ thuở mới rời nôi

Mẹ dạy lời khôn đẹp nhất rồi

Năm tháng đua đòi lòng biến dạng

Một thời  giành giựt dạ thay ngôi

Tham tiền, phụ nghĩa đành cong lưỡi

Lụy sắc, lừa người phải uốn môi

Đâu biết trần gian là cát bụi

Cuối cùng còn lại cốt và khôi *!

Thy Lệ Trang

*Cốt khôi: tro xương

 

ĐỒNG HỌA:

 

LỜI RU CỦA MẸ

 

Dạy con từ thủa vẫn trong nôi

Đạo lý văn chương tiếng Việt rồi

Hồ thỉ tang bồng không hạng chót

Bút nghiên đèn sách được nguyên khôi

Nữ nhi công,hạnh nên dành chức

Phận gái ngôn từ phải giữ ngôi

Chả thói gian ngoan,câu đầu lưỡi 

Mà lòng tín nghĩa chẳng ngoài môi.

Thanh Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét