Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017

CHIỀU ĐẤT KHÁCH


CHIỀU ĐẤT KHÁCH

 

Xẩm tri lãng đãng mãi mây trôi

Chạng vng thâm đen c núi đồi

Gió thoảng não n âm vc độc

Ánh mờ cô đc bóng trăng côi

Đường xa náo d su giăng quyện

Chốn l chao lòng bước thúc thôi

Lữ th quê người ai có cảm

Buồn vương dm liu, chiu buông rơi !

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA:

 

VỀ LẠI BẢO LỘC

 

Gió ngẩn ngơ sầu, mây biếng trôi

Sương giăng mờ mịt khắp nương đồi

Ngôi trường trầm mặc trong cô độc

Hồ nước lặng buồn giữa cút côi

Nhớ thuở ngây thơ diều biếc lượn

Thương thời lãng mạn phượng hồng rơi

Sao dời vật đổi qua năm tháng

Luyến tiếc u hoài cũng thế thôi !

Sông Thu

 

ĐỒNG HỌA:

 

MONG

 

Mải miết theo dòng cuộn nước trôi 

Sầu giăng mây kín cả nương đồi

Não nề tuyết phủ tràn cô quạnh

Quờ quạng sương dầm lạnh cút côi

Trở gót nghĩa xưa nào nỡ dứt

Dừng chân tình cũ cũng đành thôi

Bước đi mỗi bước lòng thêm quặn

Ngửa mặt thầm mong giọt nắng rơi !

PHAN TỰ TRÍ

 

CÙNG HỌA: 

 

MƠ...


Buộc mối ưu hoài gửi sóng trôi

Lang thang hờ hững bước ven đồi 

Bơ vơ đất khách mang niềm tủi
Lạc lõng quê người xót phận côi

Lưu luyến đò xưa hồn mãi nhớ

Ngậm ngùi thôn vắng dạ nào thôi

Hằng đêm khắc khoải lòng day dứt

Mơ chốn tương phùng... mắt lệ rơi !

Như Thu

 

TIẾP HỌA:

 

CHIỀU BUỒN

 

Giữa dòng nước biếc một thuyền trôi

Bao bọc xa xa núi với đồi

Bến cũ còn đây người vắng vẻ

Bờ xưa vẫn đó dạ đơn côi

Sông xanh hùng vĩ mơ không dứt

Rừng thẳm chập chùng mộng chẳng thôi

Sóng vỗ dạt dào khơi nỗi nhớ

Màn trời xám phủ, ngập sương rơi.

Thanh Hòa

 

HỢP HỌA:

 

CHIỀU DU NGOẠN

 

Lâng lâng mây gió thả hồn trôi

Cắm trại thiên nhiên ngoạn cảnh đồi.

Cúc dại ngàn bông ngàn nét thắm

Hồng nhung một đóa một hoa côi.

Muôn huê hoang dã như mờ bớt

Đơn dáng kiêu hùng trội vượt thôi.

Huyền ảo mông lung duyên xảo ngộ

Chợt chuông chiều điểm tiếng thu rơi .

Trần Như Tùng

 

CŨNG HỌA:

 

ĐÊM CHIA XA...

 

Rồi cũng theo dòng nước cuốn trôi

Hiên xưa lặng lẽ khuất sau đồi

Trùng dương sóng vỗ niềm cay đắng

Muôn dặm trăng gào nỗi cút côi

Ngắm giọt mưa buồn...vương vấn mãi

Gieo lời thơ vụng...nhớ thương thôi

Nửa đêm có tiếng ai thầm gọi

Không khóc...sao mà lệ mãi rơi !

Thy Lệ Trang

 

ĐỒNG HỌA:

 

CHIỀU NHỚ

 

Ngồi nhìn dòng nước lặng lờ trôi

Màu nắng dần tan nhạt cảnh đồi 

Chim Nhạn bay về chao cánh lẻ 

Sáo tiêu thổi vọng buốt tim côi 

Tình nhà em chịu chia phôi mãi 

Nợ nước anh đành cách biệt thôi 

Chiều gọi hoàng hôn buông xuống thấp 

Nhìn quanh thầm nhủ " lệ đừng rơi"
Minh Thuý 

 

CÙNG HỌA:

 

DẶM NGÀN


Bên trời lơ lửng chiếc thuyền trôi

Mặt nước pha lê phản ráng đồi

Ngơ ngẩn dòng châu trăng bãi nội

Long lanh vẻ ngọc hạt mân côi

Núi nhô từng ngọn mây ngàn suốt

Gió tạt phương nào cánh nhạn thôi

Ngưng tụ khí cường về một đám

Ráng thành che khuất ánh sao rơi

Lê Viên Ngọc

 

TIẾP HỌA:

 

LÒNG CHIỀU

 

Một áng mây chiều lững thững trôi

Hoàng hôn chợt thả tím lưng đồi

Buông màu nắng úa chờ đêm lạnh

Thoảng tiếng quyên sầu gọi bạn côi

Gợi nỗi chơi vơi hoài chẳng ngớt

Gieo niềm quạnh quẽ mãi chưa thôi

Tìm ai để sẻ lòng cô tịch

Chỉ thấy sương nhòa với lệ rơi.

Nguyễn Gia Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét