Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

VẾT XƯA

Bóng hình vương dấu mãi thời gian
Quá khứ rêu phong ngỡ đã tàn
Chốn cũ đau lòng, chân chẳng đáo
Vật xưa đắng dạ, mắt không màng
Dưng không tàn khói vụt nhen dậy
Vô cớ bụi mờ bỗng phát quang
Có phải Trời xanh kia ghẹo khéo
Cho đời nếm trọn nỗi đa doan ?

CAO BỒI GIÀ

1 comments:

  1. Bài thơ thật hay. Hoài niệm dĩ vãng xưa luôn là tâm trạng chung của những ai lớn tuổi, vì đây là định luật tâm lý. Tác giả bồi hồi và nuối tiếc cảnh vật xưa cũ, nhưng chẳng biết chi hơn là ngửa mặt trách cao xanh:

    "Có phải Trời xanh kia ghẹo khéo
    Cho đời nếm trọn nỗi đa doan ?

    Cám ơn CBG nhiều!
    CT

    Trả lờiXóa