Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

HỪNG ĐÔNG

Trăng mờ nuối tiếc ngắm bình minh
Đây đó nhân gian khẽ cựa mình
Bảng lảng màn sương cao tán mỏng
Rũ mình cây cỏ khẽ rung rinh
Gầu sòng tát nắng nhảy con nước
Câu hát hò ai níu sợi tình
Sưởi ấm hồn quê làn nắng sớm
Khơi mầm xanh thắm khắp quê mình

CAO BỒI GIÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét