Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

QUÊ CHA

Quê mình mãi tận miền xa
Đất vườn một rẻo, ruộng ba mảnh rời
Vạt theo một góc đất bồi
Nép mình bám chặt theo bờ chân đê
Ông bà vẹn nếp chân quê
Phơi sương, dãi nắng chăm nghề lúa,khoai
Xứ người đất rộng, heo gà
Còn mình vườn hẻo,nên bà nuôi chim
Chiều chiều cha thích nằm im
Êm trên rơm rạ ngắm chim câu về
Dõi nhìn theo tới ngọn tre
Có hôm mây xám đưa về bão giông
Lại lo lũ vượt đê phòng
Ba năm một bận lâm vòng đói, nguy
Rồi lại có kẻ ra đi
Đoanh tròng, gạt lệ chỉ vì áo cơm
Cha còn nhớ mãi bữa cơm
Ông mời tiễn biệt cha con láng giềng
Tiễn đưa họ tới cổng làng
Tay ông run chỉ vào hàng chữ xưa
Đỏ màu như máu đá tươi :
Thủy CHUNG NHƯ NHẤT,nhắc người đi xa
Đầu làng có một gốc đa
Bao đời sừng sững,chẳng già với ai
Trẻ thơ xúm xít, gốc già
Tranh nhau đu rễ giả là Thạch Sanh
Lên mười cha phải xa làng
Gói khăn theo học trường làng bên sông
Thương bà chạy vạy tây đông
Đổi đàn chim nhỏ trả công chữ thầy
Ngày ngày viết đọc bên thầy
Chiều về ra bến sông ngây hồn về
Nhớ sao một bãi chân đê
Chờ mùa nước cạn tỉa mè, gieo ngô
Việc xong, khỏa nước nhấp nhô
Bơi xuôi con nước ,lặn mò đáy sông
Đọng đầy những ước cùng mong
Mong trăng tháng tám đèn lồng thả sông
Đêm trong vẳng tiếng chuông đồng
Cầu cho thôn xóm vàng đồng, xanh nương
Mà trăng năm ấy còn vương
Đạn bom đâu đã tai ương ngập trời
Vang lên muôn tiếng: than ôi !
Gác chuông im tiếng, gãy rời ngang thân
Đàn chim nháo nhác mất đàn
Con đau mất mẹ, em đành bỏ anh
Đói nghèo dồn với chiến tranh
Xẻ đàn tan nghé, cha đành xa quê
Nhưng lòng đau đáu hướng quê
Đồng chua, đất bạc vẫn quê hương mình !
Con ơi ! Trong huyết quản mình
Luôn lưu thông một mối tình quê cha

CAO BỒI GIÀ

1 comments:

  1. Em cũng là người mang thân phận xa xứ, nên rất hiểu tâm trạng tha hương mà lòng vẫn luôn đau đáu hướng về quê hương của người cha này. Quê mình cho dù có nghèo khổ, có thiếu thốn, khó khăn cách mấy đi nữa vẫn luôn hiền hòa, chứa chan tình cảm đầy ắp trong tim mình.

    em,sang

    Trả lờiXóa