Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

VĂN TẾ NẠN NHI VẮC XIN

      Văn tế nạn nhi vắc xin


Hướng Hóa đất sầu;
Trị Thiên trời ảm.
Thương  khóc tam nhi chết thảm;
Tiếc  hờn ba trẻ vong oan.
Chốn chốn cha mẹ hoang mang;
Nơi nơi phụ huynh sốt vó.

Thương các linh xưa:
 
Bởi cha mẹ yêu thương mà có;
Do Thiên cơ sáng tạo nên hình.
Trong lòng mẹ chín tháng khởi sinh;
Nhờ huyết mẫu trăm ngày nên dạng.
Cha mẹ lo toan sửa soạn;
Ông bà khấp khởi ngóng mong.
Ấp con cháu trong lòng;
Bồng  ấu nhi vào dạ.
 
Than ôi :

Hồn già như hóa đá;
Ruột lão cũng nát tan.
Chưa quá nhật, bé đã quy thăng;
Chửa đủ ngày, trẻ đà giã thế.
Ống thuốc kia, lạnh lùng giết bé;
Mũi tiêm nọ, oan nghiệt hại con.
Cõi cửu trùng ba vong ấu, câu nấc câu hờn;
Nơi chín suối, tam hồn thơ tiếng than tiếng oán.
Cuộc đời em vì ai nên đoản;
Mạng sống bé bởi cớ đâu phù.
Bà Bộ trưởng dạ ruột trơ lu;
Mợ quản ngành lương tâm chẳng động.
 
Lại còn mạnh phán:

Tại vắc xin, bới vắc xin tao dộng;
Do  ống chích, lôi ống chích  tớ phang.
Chưa  đồng ý, lại tiếng kia tiếng nọ, thì y tá  ách quàng;
Chửa bằng lòng, còn lời trách lời kêu, có trưởng khoa nạn gánh .
Trơ trơ trước  điều cay điều đắng;
Phủi phủi cả câu rủa câu nguyền.
Chức quyền khư khư quyết chí giữ nguyên;
Hành động ngớ ngơ giở trò cố thủ.
Rằng nguyên nhân cái chết ngành Y bí lú;
Tìm thủ phạm  sự tình cảnh sát có may.
Chương trình tiêm chủng  quyết chẳng chùn tay;
Danh mục vắc xin cương không đổi thuốc.
Họa  tiêm ngừa, bắt mẹ cha ký giấy cam đoan  phải chuốc;
Mạng vong yểu,   buộc con trẻ  đưa thân hứng đón tự đành.
Để khóa miệng than;
Hòng  khâu mồm trách.
Thôi thôi trên Trời cao, Thiên thần ơi vẫy cánh;
Vẫn vẫn dưới đất Việt, thơ bé hãy cầu may.
Cầu kiếp mạng ăn hên qua tiêm chủng thoát tai;
Khẩn  số phần chẳng rủi gặp vắc xin  gây họa.
Dẫu đau lòng, triệu triệu  dân nổi đóa;
Dù quặn dạ, muôn muôn kẻ bầm gan.
Người ta trơ thế cũng đành;
Kẻ cả thản chi oằn chịu.
Đôi  lời xoa hồn em dịu;
Mấy chữ cho dạ ai ngoai.

                CAO BỒI GIÀ
                                 01-08-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét