HỔ THƯƠNG  …
Chuồng riêng một cõi, độc mình 
ta
Khập khiễng đi vào, chán  
lại ra
Cô quả năm canh, sầu bóng nguyệt 
Quạnh hiu sáu khắc nẫu lòng 
già
ôn thời oanh liệt, tâm can 
buốt
Nhớ thuở tung hoành, ngấn lệ 
sa
Thiên mệnh đã tri, hồn vẫn nuối… 
Ăn mày dĩ vãng, đáng thương 
là…
CAO BỒI GIÀ
24-11-2019
BÀI HỌA:
PHƯỢNG mủi...
Tứ phía nan quây nhốt một ta,
Loanh quanh lên xuống nghẽn đường ra.
Chiếc đơn khắc lậu rầu thân tẻ,
Tạnh vắng canh khuya rũ cánh già.
Luyến cảnh tự do, trời tỏa rạng,
Tiếc mùa bay bổng, lệ sầu sa!
Lạc thời, Phượng cũng thành Kê mọn,
"Dĩ vãng ăn mày"*,...ngẫm tủi là...
24-11-2019
Nguyễn Huy Khôi
Tứ phía nan quây nhốt một ta,
Loanh quanh lên xuống nghẽn đường ra.
Chiếc đơn khắc lậu rầu thân tẻ,
Tạnh vắng canh khuya rũ cánh già.
Luyến cảnh tự do, trời tỏa rạng,
Tiếc mùa bay bổng, lệ sầu sa!
Lạc thời, Phượng cũng thành Kê mọn,
"Dĩ vãng ăn mày"*,...ngẫm tủi là...
24-11-2019
Nguyễn Huy Khôi
ĐỒNG HỌA:
HỔ NHỚ RỪNG
Bốn vách song chuồng có một ta 
!
Ngoài kia rừng núi vẫn xanh 
ra
Ngày đêm quạnh quẽ buồn trăng 
khuyết
Sáng tối cô liêu xót tuổi 
già
Nhớ thuở hiên ngang nơi suối 
thẳm
Thương thời xông xáo chốn sương 
sa
Thân nầy chẳng lẽ....đời như hết 
!?
Trời nhẫn tâm sao....chỉ tiếc 
là....!
songquang
CÙNG HỌA:
CÔ 
ĐƠN
Cô phòng lặng lẽ một thân ta
Quanh quẩn quay vào lại trở 
ra
Hé cửa nhìn trời, cay mắt 
lão
Vén rèm nghe gió, buốt thân 
già
Đọc trang nhật ký, mi nhòa 
sũng
Giở xấp thư tình, lệ ứa sa
Bếp lạnh, tro tàn...đời tẻ 
nhạt
Người nơi cõi ấy biết chăng 
là...
Sông Thu
TIẾP HỌA:
HIU QUẠNH
Tung hoành một thuở, đã quên ta
Tuổi hạc giờ đây, khó nẻo ra
Lối cũ âm thầm, thời tuổi xế
Đường xưa mộng mị, cái thân già
Chưa quên vọng gác chiều sương phủ
Nhớ mãi quân hành bóng nguyệt sa
Lỡ vận nước non, người lính chiến
Tháng ngày hiu quạnh ,cũng đành là…
Văn Thanh Trương
Saigon 25-11-2019
Tuổi hạc giờ đây, khó nẻo ra
Lối cũ âm thầm, thời tuổi xế
Đường xưa mộng mị, cái thân già
Chưa quên vọng gác chiều sương phủ
Nhớ mãi quân hành bóng nguyệt sa
Lỡ vận nước non, người lính chiến
Tháng ngày hiu quạnh ,cũng đành là…
Văn Thanh Trương
Saigon 25-11-2019
HỢP HỌA:
Ở VƯỜN BÁCH THÚ
Du 
nhân cũng có kẻ thương ta
Chúa 
tể rừng xanh, kiếp hổ già
Ngày 
ấy tung hoành chồm vút tới
Giờ 
đây lững thững bước dần ra
Còn 
đâu suối dục vầng trăng ló
Cúi 
ngắm chân đè xác cáo sa
Đành 
phải giúp người thêm hiểu biết
Dù cho chẳng muốn cũng coi 
là . . .
Trần 
Như Tùng
CŨNG HỌA:
ĐỜI THUỶ 
THỦ
Thuyền rời 
xa cảng chỉ còn ta
Nhớ lại 
thuở nào tách bến ra
Một cõi 
lênh đênh say biển cả
Một trời 
thăm thẳm ngắm trăng già
Băng sông 
rẽ sóng trong mưa đổ
Lướt gió 
qua ghềnh giữa bãi sa 
Hối tiếc 
bao lần ghi chiến tích
Trùng dương 
bốn bể biết đâu là…
THIÊN 
HẬU
ĐỒNG 
HỌA:
CHI BẰNG 
,
Giờ đây cõi 
tạm chỉ còn ta
Một nửa xa 
rời ,chẳng nẻo ra
Lầm lũi 
trên đường đơn chiếc bóng
Đứng dừng 
trước ngõ lẻ loi già
Bao ngày 
sum họp hồn bay bổng 
Những lúc 
chia ly lệ nhỏ sa
Dẫu muốn 
đổi thay , đâu có dễ
Chi bằng 
chấp nhận ,cũng êm là …
PHƯỢNG 
HỒNG
CÙNG 
HỌA:
PHẬN CHIM LỒNG
Lầu son rạng rỡ giữ chân 
ta
Tù túng muôn đời chẳng lối 
ra
Ai oán lời kêu...đau dạ 
trẻ
Não nùng tiếng gọi...tủi 
thân già
Thương đôi mắt mẹ khi chiều 
xuống
Nhớ tổ nhà chim giữa tuyết 
sa
Sớm tối bây giờ bao kẻ 
qúy
Nhưng đời tẻ nhạt...khác chi 
là...!!!
Thy Lệ Trang
TIẾP 
HỌA:
HẾT THỜI NGANG DỌC
Ngày trước tung hoành chỉ có 
ta,
Giờ 
thân khập 
khiễng bước vào ra.
Sáng chiều 
tưởng nhớ thời 
trai trẻ,
Sớm tối than van lúc tuổi 
già.
Một thuở dọc 
ngang lòng vững 
định,
Nay chuồng cô quạnh dạ sầu 
sa.
Buồn trông hổ nghĩ đời oanh 
liệt,
Xót kiếp ngày qua tiếc quá 
là!
HỒ NGUYỄN (24-11-2019)
 
 
Trả lờiXóaXin góp họa cùng Cao huynh:
PHƯỢNG mủi...
Tứ phía nan quây nhốt một ta,
Loanh quanh lên xuống nghẽn đường ra.
Chiếc đơn khắc lậu rầu thân tẻ,
Tạnh vắng canh khuya rũ cánh già.
Luyến cảnh tự do, trời tỏa rạng,
Tiếc mùa bay bổng, lệ sầu sa!
Lạc thời, Phượng cũng thành Kê mọn,
"Dĩ vãng ăn mày"*,...ngẫm tội là...
24-11-2019
Nguyễn Huy Khôi
* Chữ dùng của thi nhân Cao Bồi Già.
Trả lờiXóaCâu 8, huynh thay cho đệ từ TỘI thành MỦI. Cảm ơn huynh! Kính!