Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

SẮC THU TRÊN PHẾ TÍCH


SẮC THU TRÊN PHẾ TÍCH


Ngắm trông lá rụng, sắc thu sầu

Nét ủ mày chau, bóng tịch lâu

Vườn trống, lối mòn nghe lắng lặng

Trời cao, mây trắng nhuộm phơ phau

Hồn xưa khắc khoải chừng bao nữa…

Cảnh cũđìu hiu đến thế sao?

Chút ánh tà dương còn sót lại

Lòng thêm tê tái, dạ như bào…

CAO BỒI GIÀ

28-10-2017


BÀI HỌA:


PHẾ TÍCH


Dưới ánh dương tà nhạt bóng lâu

Rêu phong phế tích đọng u sầu

Dơi chao dưới mái màu đen sậm

Mây lướt trên vòm sắc trắng phau

Gác tía, lầu son lưu sót đó

Vương triều, thế lực lụi nhanh sao?

Biến thiên chẳng dưỡng gì muôn thuở

Thành quách?… Thời gian tự gọt bào!

281017.

Đoàn Đình Sáng.


ĐỒNG HỌA:


DẤU THỜI GIAN


Phế tích hoang vu đứng lặng sầu

Tháng ngày không biết đã bao lâu

Rêu phong ẩm mốc, tường loang xám

Cỏ rác bịt bùng, sắc úa phau

Cổ thụ rễ buông trùm mái ngói

Nóc vòm gạch vỡ thấy trăng sao

Còn đâu dấu vết thời hưng thịnh

Cung điện nguy nga với gấm bào !?

Sông Thu


CÙNG HỌA:


CÓ PHẢI VÌ THU


Có phải vì thu đã nhuộm sầu

Hay đời cũ kỹ nhạt nhòa lâu

Vàng rơi,nuối tiếc từng xưa đượm

Biếc chuyển,không màng những mới phau

Lãnh đạm quay lưng ngày gió nắng

Ơ thờ ngoảnh mặt tối trăng sao

Rong rêu quạnh quẽ dần phong kín

Tách biệt lìm im một tế bào…

Lý Đức Quỳnh 


TIẾP HỌA:


SẦU LỮ KHÁCH


Lữ khách đèn chong đếm mảnh sầu!

Nỗi niềm canh cánh đọng từ lâu

Quê hương giã biệt...hồn tan nát

Tuổi hạc ưu phiền...tóc trắng phau

Cứ ngỡ thời gian vùi mộng đấy! 

Đâu ngờ dĩ vãng thắt lòng sao!

Xuống thuyền xa bến khăn hồng vẫy

Ôi phút chia ly thể ruột bào!

Như Thu


HỢP HỌA:


MẢNH TÌNH THU


Mỗi bước thu đi mỗi bước sầu

Đã từ luyến ái đã từ lâu

Lá vàng tơi tả phơi vàng vọt

Sương trắng mênh mang tỏa trắng phau

Mộng cũ hắt hiu sầu yến nhạn

Trời già u ám vắng trăng sao

Mảnh tình còn chút cùng năm tháng

Mỗi đợt heo may dạ lại bào . .

Phạm Kim Lợi


CŨNG HỌA:


MÁI NHÀ XƯA


Về mái nhà xưa đẫm lệ sầu

Hoa vàng phai nhạt đã từ lâu

Vườn hoang cổng đóng rêu phong ẩm

Then mục đinh long giậu bạc phau

Cảnh vật điêu tàn buồn quá đỗi

Vách trần nứt nẻ xót làm sao!

Ôm hoài kỷ niệm thời thơ ấu

Nhìn lá thu rơi dạ xát bào !

THIÊN HẬU



ĐỒNG HỌA:


TẤM LONG BÀO


Ngày nao sông lũ đã gây sầu
Ven bãi đình làng sập cũng lâu.
Nền lõm tường trơ mờ xám xám
Lau chùm hoa nở trắng phau phau.
Đâu còn chiêng trống vào xuân nữa
Có phải cơ trời đến độ sao ?
Một dải mây thu lu ánh nguyệt
Tìm đâu thấy lại “Tấm Long Bào”.

Trần Như Tùng


CÙNG HỌA:


ĐÀNH PHẬN



Liễu xác lơ thơ rũ bóng sầu
Đông mòn xuân trễ rõ là lâu
Trầu cay má bạnchưa hồng thắm
Sương lạnh đầu ai vội trắng phau
Ngó xuống bơ vơ bao lũ nhện
Trông vời ngơ ngác mấy chòm sao
Gừng cay nỏ giận thôi đành phận
Muối mặn càng thương chẳng xót bào !
Phan Tự Trí

1 comments:

  1. Xin có bài họa muộn

    ĐÀNH PHẬN

    Liễu xác lơ thơ rũ bóng sầu
    Đông mòn xuân trễ rõ là lâu
    Trầu cay má bạnchưa hồng thắm
    Sương lạnh đầu ai vội trắng phau
    Ngó xuống bơ vơ bao lũ nhện
    Trông vời ngơ ngác mấy chòm sao
    Gừng cay nỏ giận thôi đành phận
    Muối mặn càng thương chẳng xót bào !

    Phan Tự Trí

    Trả lờiXóa