Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

TỰ CẢM


TỰ CẢM




Ngẫm sự muốn ngâm, vụng hé môi

Thanh thiên, bạch nhật cất cao lời

Thơ tôi buồn chán, Trời quăng trả

Giọng tớ khề khà, gió nuốt trôi

Giấu nhẹm lòng nhay đau quá thể

Bờn vung hồn hứng tủi hơn thôi

Âm thầm ta xướng ta nghe vậy

Cho dẫu ngô nghê kém cạnh người…

CAO BỒI GIÀ

11-09-2017


BÀI HỌA:


TÂM TƯ


Nỗi BUỒN phảng phất đọng làn môi

Thế thái BUỒN ôi! Uất nghẹn lời

Muốn giấu BUỒN đi, nhưng khó giấu

Khùa trôi BUỒN khuất, cũng khôn trôi

Vui vờ, giả điếc, tâm BUỒN nẫu

BUỒN thật, làm câm, dạ xót thôi

Cố giải đau BUỒN cho nhẹ nhõm

BUỒN vương ngọn bút để trao người.

110917.

Đoàn Đình Sáng.


ĐỒNG HỌA:


TỰ THÁN


Họa vẫn bao lần bởi miệng môi

Bất công lắm chuyện,nín câm lời

Thằng ngu cưỡi cổ nào qua nghẹn

Lũ khốn leo đầu dễ đã trôi

Cỏ dại bên đường nên phải thế

Tro tàn xó bếp cũng đành thôi

Buồn đem xác chữ ngồi xây mộng

Chẳng nở thành hoa giữa cuộc người 

Lý Đức Quỳnh


CÙNG HỌA:


CẢM HOÀI


Muốn cất giọng cười sao cứng môi

Chưa tròn câu nói bỗng ngưng lời

Mộng vừa chấp cánh đà chao đảo

Thuyền đã căng buồm vẫn nổi trôi

Dự định lâu dài đành bỏ dở

Ước mơ đau đáu cũng dừng thôi

Vô thường....cố hiểu là như thế

Để thấy an tâm giữa cõi người.

Sông Thu


TIẾP HỌA:


NỖI LÒNG


Không chút ngu ngơ,sắc bén lời

Vì chưng giả điếc chẳng nghe thôi

Thơ ngâm ai oán sương mờ rụng

Ý nhắn buồn đau gió buốt trôi

Yêu nước thương nhà còn mấy kẻ

Buôn thiên bán địa lại bao người

Lòng đau cất giọng dường tê lưỡi

Dạ buốt câu bờn những dại môi !

Thanh Hòa


HỢP HỌA:


BAO LẦN DANG DỞ…


Thuở ấy thẹn thùng …khó hở môi

Bao nhiêu mơ ước cứ im lời

Thuyền tình cập bến ai săn đón

Chiếc bách xa bờ ...nước đẩy trôi(*)

Khẽ nói đôi lần rồi bỏ dở

Lặng thầm bao bận nhẹn đành thôi

Số mình có lẽ không may mắn

Lẩn quẩn loanh quanh một kiếp người !

THIÊN HẬU

(*): Chiếc bách: Thuyền gỗ


CŨNG HỌA:


THẤY THƠ MÌNH


Ngày ấy làm xong mím cặp môi

Đường thi cất kĩ ngẫm câu lời.

Chỉ e lộ chuyện mong đi trốn

Để khỏi nên hề nuốt khó trôi.

Chục hạ gian nan đâu sợ nữa

Ngàn con du ngoạn khiến quen thôi.

Non thơ mà vẫn già hơi thẩn

Biết phận năng lui tránh . . . với người .

Trần Như Tùng


ĐỒNG HỌA:


TRỜI SẼ ...


Nước mắt khóc thương mặn chát môi

Ngày đêm ủ dột, chẳng buông lời

Nhân sinh đôi lúc cần yên ả

Tạo hóa nhiều khi bắt nổi trôi

Đời sống nhiêu khê, sao rủi mãi

Tin thần sa sút, ít may thôi !

Thương thân thì hãy vui lên nhé !

Trời sẽ cho ta "Phúc" tựa người

Hồng Phượng



CÙNG HỌA:


TỰ THÁN


Tập học thơ Đường muốn mím môi 
Xoá đi , viết lại vẫn sai lời 
Kết vần chỉnh mãi nhìn không suốt 
Gieo vận sửa hoài đọc chẳng trôi 
Nặn óc tìm câu nào khá nữa 
Soi hồn kiếm ý chỉ ngần thôi 
Thở dài tự hỏi sao ngu quá 
Thầm phục tài năng xướng hoạ người 

Minh Thuý  



TIẾP HỌA:


KHÁT GIỮA CHIÊM BAO



Ta nhìn giọt nắng nhiễu bờ môi
Nỗi khát trườn lên đắng nghẹn lời
Bãi biển mờ xa màn lặn trốn
Bầu trời rực đỏ bóng ngừng trôi
Thầm mong cánh đẹp thiên thần lắm
Chỉ thấy đuôi dài ác quỷ thôi
Lệ đẫm lời van cùng Thượng Đế
Làn mưa đổ giữa thánh ân Người
Bửu Tùng
13/9/2017




HỢP HỌA:


XÓT XA...


Cơn giận đôi lần cắn phải môi
Thương quê,xót nước khó nên lời !
Mấy nàng mặt phấn mang lòng thú
Một lũ đầu trâu nói tiếng người
Đạo lý buông theo dòng nước chảy
Luân thường thả giữa đám sì̀nh trôi
Non sông  yêu qúy đang dần chết
Trời hỡi bao giờ mới chịu thôi ?

Thy Lệ Trang



CŨNG HỌA:


IM LẶNG


Học hành dang dở cũng đành thôi
Đâu dám đăng đàng, dám hở môi ?
Chữ nghĩa ít oi, e lạc ý
Văn chương khập khiễng, ngại nhàm lời
Miệt mài mấy thuở, thành chưa đạt
Thơ thẩn đôi vần, nuốt khó trôi
Chắc phải im hơi và lặng tiếng
Điều cần giải quyết để cho người

Thục Nguyên



ĐỒNG HỌA:


NIỀM VUI



Chung nầy nhấp cạn dẫu mềm môi
San sẻ niềm vui chuyển mấy lời
Gửi khó vào sông nhờ nước đẩy
Mang sầu quảy gánh thả thuyền trôi
Cuộc tình ngắn ngủi đành quên vậy
Giọng nói hiền hoà phải mến thôi
Trước ngõ hoa lài hương tỏa ngát
Đêm nay trò chuyện với bao người.
Như Thu




CÙNG HỌA:


TỰ CẢM 
(Họa 4 Vần)


Ngâm tràn chút đỉnh dọn bờ môi 
Đợi ánh ban mai chuyển tải lời 
Nắng vượt ngàn len tìm lối toả 
Mây vờn bóng tản tạo hình trôi 
Tàn duyên giữa cuộc hương trà ngấm 
Yểu mệnh trên khay chén cổ mời 
Đã mấy trăm năm màu áo cũ 
Âm nghèo thất bại cũng đành thôi.

Uyên Du NĐT 


TIẾP HỌA:


NGÁN NGẨM


Bao lần tự nhủ phải ghìm môi
Đã hứa rằng quên chẳng thốt lời
Cứ mặc chuyện đời cho gió cuốn
Và lờ sự thế để dòng trôi
Thử suy thành bại thì sao nhỉ?
Lại nghĩ thăng trầm cũng thế thôi
Vật đổi sao dời trơ tuế nguyệt
Buồn không ngắn tủn phận con người

Trí Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét