Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

BẢN LĨNH...NHÀ CHÍNH KHÁCH 04

(Tiếp theo)
Năm lớp Tư (lớp 2 bây giờ) ,Thiệu không còn thò lò mũi xanh nữa,nó bảnh chọe hơn lúc trước,tính cách tỉnh bơ lậm hơn khi xưa.Hồi ấy bác Vận là lao công quét dọn trường, gia đình bác ở một căn nhà nhỏ ở một góc phía hông trường,vợ con bác mở hàng quán bánh kẹo và thức ăn sáng,bọn trẻ chúng mình hay đi học sớm tập trung ở đây ăn sáng.Sáng ấy mình cùng Ấn vô hàng bác Vận đã thấy Thiệu đánh chén xong tô gì đó nhưng vẫn còn ngồi lại …liếm mép :
_Ăn sáng hả? Hai thằng mày ăn cháo lòng đi ,ngon lắm !
Mình lắc đầu ,mua 1 gói xôi vò còn Ấn nghe thế thì gọi tô cháo lòng,tô cháo nóng hổi được mang ra, thơm thật!Ấn loay hoay lấy muỗng trong ống,Thiệu đã nhanh tay múc cho vô tô cháo 2 muỗng ớt sa tế rồi đảo đều làm thằng bạn hét lên :
_Sao mày bỏ ớt vô cháo của tao,bắt đền mày đó,tao không ăn ớt đâu…bắt đền tao đi !
_Xin lỗi,xin lỗi nhé mình tưởng bạn ăn được ớt nên lấy giùm bạn thôi mà…ớt này chẳng cay mấy đâu …lúc nãy mình vừa ăn rồi…không cay lắm đâu
Thiệu dẻo miệng xin lỗi mà mặt vẫn bơ như cố hữu,Ấn trợn mắt không chịu một mực bắt đền,Thiệu cười cầu tài :
_Thôi để mình ăn tô cháo này cho…nhưng mai mình mới trả tiền nha,hôm nay mình ăn nhẵn túi rồi
Vừa nói Thiệu vừa lộn ngược 2 túi quần soóc để chứng minh,Ấn đành phải cho nó thiếu, hậm hực nhìn nó ung dung thưởng thức tô cháo.Nuốt mấy muỗng cháo nóng,Thiệu nỏ mồm với Ấn :
_Đây này có cay gì đâu…ngon lắm,ngon lắm
Sẵn chiếc muỗng trên tay,Ấn múc 1 muỗng ụ sa tế “nêm” thêm vô tô cháo Thiệu đang ăn :
_Cho thêm chút nữa cho ngon hơn nè !
Sững người nhưng không thể nói gì ,cố giữ vẻ tỉnh bơ Thiệu cám ơn, cám ơn…ăn tiếp nhưng nét mặt nó đã dần nhăn nhó đánh tuột mất cái mặt nạ “chính khách” ,Ấn cười thích thú :
_Chết chưa con…Ăn cho hết nhe
Tưởng nó thua chứ,mình và Ấn chưng hửng khi thấy nó le lưỡi ra xuýt xoa rồi cười mếu :
_Yên trí, mình ăn hết, không bỏ đâu…ngồi yên đấy mà xem mình ăn nhé…xuýt…xuýt
Nói là làm,nó tăng tốc độ ănđến gần như nuốt mà không nhai,cay quá thì thè lưỡi ra thổi,rát hung thì phùng mang mà phù khiến hai thằng mình thấy vừa thương mà cũng vừa tức cười.Nhoáng cái tô cháo đã nhẵn,Thiệu toét miệng ra cười với đôi mắt ướt rượt,nước mũi tèm nhem,phùng má,chu môi:
_Nước ,nước…
Mình đưa cho Thiệu bình nước trà,nó vồ lấy kê luôn vòi vô miệng tu,cạn bình nó nhảy qua bàn bên hốt bình trà bên ấy tu tiếp:
_Phì…phì,phì
Thiệu phun ra tung tóe,thôi chết cu cậu rồi bình trà này còn đang nóng,đúng là “họa vô đơn chí”,thấy vậy mình xin bác Vận cục nước đá đưa cho nó, vồ lấy ngậm ngay vô miệng,tội quá cục nước đá hơi bị to nên nó đành thè lưỡi ra mà liếm,bác Vận đổi cho nó cục khác nhon hơn,Thiệu phùng mang ngậm cục nước đá trong miệng ngồi im dằn cơn “hỏa hoạn”
Ngắm nhìn Thiệu lúc này đã gần đủ sĩ số lớp mình ai cũng ái ngại cho nó chỉ có Ấn là khoái chí nhất,nó khúc khích :
_Hi hi há mồm ngậm đá sướng chưa ?
Thiệu gật gật đầu,cặp môi sưng vếu,đôi má ửng đào,lệ tuôn xối xả,hai tay vuốt vuốt từ cổ xuống ngực.Bác Vận gái đem ra cho nó 1 ca trà đá :
_Uống đi con ,dại quá nóng rát cả ruột gan hả con
Nhả cục đá ra Thiệu mừng rỡ:
_Cảm ơn bác…
Trống vào học điểm thùng,bước vô tới cửa lớp cô giáo giữ Thiệu lại :
_Em đánh lộn với ai mà sưng cả môi miệng lên thế?
_Dạ bạn ấy đánh nhau với bạn sa tế đấy ạ !
Ấn thưa với cô làm cả lớp cười nắc nẻ,Cô giáo ngạc nhiên :
_Bạn sa tế là ai ?Ở đâu ?
_Dạ là bạn Ớt đấy ạ!Bạn ấy ở trong tô cháo đấy ạ !
_Đúng không?Sao em lại dại vậy ?
Thiệu “méo miệng” trả lời cô :
Vâng ạ,em đang tập ăn ớt cô ạ !
Rõ là câu trả lời…”chính khách”!
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét