Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

PHẾ TÍCH

Ngơ ngẩn chuông rơi tiếng gợi sầu
Gác vàng chiều vắng nắng soi lâu
Mơ mơ chân dốc, chiều đang lịm
Nhạt nhạt nền hoang, nắng hết mầu
Hè hội, đông vui bao thuở trước
Hoang tàn, vắng lặng mấy đời sau !
Dương gian kim cổ , xưa nay thế
Phế tích trơ mình nỗi bể dâu.

CAO BỒI GIÀ

1 comments:

  1. Hai câu đầu thật tượng hình và gợi ý:
    "Ngơ ngẩn chuông rơi tiếng gợi sầu
    Gác vàng chiều vắng nắng soi lâu"...

    Hai câu tiếp thật cân đối tuyệt vời:
    ...
    "Mơ mơ chân dốc, chiều đang lịm
    Nhạt nhạt nền hoang, nắng hết mầu"...

    Cả bài thơ toát lên hình ảnh hoang tàn bể dâu!

    Cám ơn CBG nhiều!

    Rất mến,
    CT

    Trả lờiXóa