Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

CHIỀU ĐẤT KHÁCH


CHIỀU ĐẤT KHÁCH

 

Triền cao thả mục ngoạn xa tầm

Cát trắng thoi dài bãi biển xanh

xà lượn hải âu, tung xải cánh

Buông lơi dương liễu, khẽ rung cành

Vuông chiều lơ đãng màu lam nhạt

vách đá trầm ngâm nét võ vàng

đất khách hồn phiêu, chân lạc bước

nghe lòng dâng lắm nỗi mênh mang

CAO BỒI GIÀ

16-04-2020

 

BÀI HỌA:

 

CÔ ĐƠN TRƯỚC BIỂN 

 

Dõi mắt xa đưa tận mút tầm

Biển trời bát ngát một màu xanh

Lao xao bọt sóng tung đầu bãi

Xào xạc hàng dương động chót cành

Phần phật gió lùa hơi bốc mặn

Rào rào lốc cuốn cát bay vàng

Đưa tay vuốt mặt nhìn quanh quất

Cám cảnh lạc loài phận trót mang

 

Sông Thu

 

ĐỒNG HỌA:

 

PHỐ BUỒN XỨ LẠ                    

 

Bài thơ đất khách thả vương tầm

Như thấy sợi buồn vướng mắt xanh

Có phải mùa còn tươi sắc lá

Nên chi hoa nở thắm tơ cành

Làm sao quên được chân trời cũ

Để khỏi mơ theo giấc mộng vàng

Đành bước bơ vơ quanh phố lạ

Đầy hồn lạc lõng nỗi sầu mang ...

    Hawthorne  16 - 4 - 2020

CAO MỴ NHÂN 

 

CÙNG HỌA:

 

BIỂN CHIỀU

 

Nhìn cánh buồm xa vượt quá tầm 

Mây trời,nước biển nhuộm màu xanh

Hải Âu lả lướt chim tung cánh

Dương liễu lao xao gió động cành

Ghềnh đá khoe bờ triền phủ trắng

Dã tràng xây đụn cát phơi vàng

Chiều trên đất khách đời cô lữ

Một bóng quê nhà nỗi nhớ mang

 

songquang 

 

TIẾP HỌA:

 

BUỒN XA XỨ


Xứ sở mình đâu, xa mút tầm
Ngắm hoài biển cả một màu xanh
Cánh chim hoạn nạn đành lìa tổ
Chiếc lá xanh xao phải bỏ cành
Không bạn cà phê, buồn lặng lẽ
Vắng chiều quán cóc, nhớ vô vàng
Vần thơ xướng họa càng lưu luyến
Sầu tủi xa quê vẫn mãi mang
Thanh Trương

 

HỢP HỌA:

 

HỎI THĂM BẠN.

Có phải đưa chân hẳn rõ tầm?
Mà lòng thổn thức dội mang mang
Quê hương cách biệt kìm lưu luyến
Xứ lạ kề bên tránh vội vàng
Lấn cấn ngày xưa buồn thế sự
Ngỡ ngàng chặng mới hưởng trời xanh
Nương theo số phận đà run rủi
Dù lắm nguồn vui... nhớ cội cành.

170420.
Đoàn Đình Sáng.


CŨNG HỌA:

 

ĐÊM VỀ

 

Ngồi đây ngắm cảnh đẹp vừa tầm

Một mảng nhung mềm đẫm chất xanh

Xa tít chân trời ,mây quyện núi

Gần bên bờ liễu ,nắng xuyên cành

Hoàng hôn pha trộn nhiều cung bậc

Ngọn nến gom lên chút sắc vàng

Vẫn biết hồn thu còn lãng vãng

Đêm về đau đáu mối sầu mang

PHƯỢNG HỒNG

 

ĐỒNG HỌA:

 

NHỚ ĐỒI THÔNG

 

Trên đồi nhìn xuống mắt ngang tầm

Thung lũng mù sương phủ núi xanh

Lộng gió rừng thông phơ phất lá

Tung trời cánh nhạn lắt lay cành

Mặt hồ rung động vờn hoa tím

Đôi gót lang thang dẫm lá vàng

Ôm mãi khung trời đầy kỷ niệm

Lòng buồn khắc khoải nhớ mông mang !

THIÊN LÝ

 

CÙNG HỌA:

 

THĂM CHIẾN HỮU MIỀN SƠN CƯỚC

 

Chân dốc nhìn lên,mắt mút tầm

Nương đồi bát ngát trải ngàn xanh

Rì rào suối hát reo quanh bản

Ríu rít chim ca nhẩy khắp cành

Ngô trổ triền non bừng lá thắm

Lúa gieo sườn núi rợp bông vàng

 CHUYỆN DÀI TÂM SỰ,...ĐÊM KHÔNG NGỦ

 DÙNG DẮNG  GIÃ TỪ,NGHĨA NẶNG MANG.

                                   18-4-2020

Nguyễn Huy Khôi

 

TIẾP HỌA:

 

NỖI  NIỀM

 

Trùng dương dõi mắt biết đâu tầm...

Quê cũ mịt mờ biển cả xanh.

Bãi cát buồn tênh âu lượn cánh

Thuỳ dương vi vút gió reo cành.

Nhấp nhô sóng nước con thuyền trắng

Lố nhố sò ngao mái tóc vàng.

Trăm mối ngổn ngang đời sống mới

Tương lai bóng xế nỗi niềm mang.

MaiLoc

 

HỢP HỌA:

 

Ở CHỐN TẦM CAO

 

Chiều nay hưởng thụ chốn cao tầm

Hồ tắm thơm lừng nước thoáng xanh

Sóng rủ hồng vân ve vuốt ngực

Gió rung thanh liễu lả lơi cành

Trời buông bóng lá khoe khuôn đẹp

Nắng gợi nhà thơ cảm ý vàng

Cây bút ngòi hoa chờ dệt lụa

Quê nghèo cũng muốn khó hai mang .

Trần Như Tùng

 

CŨNG HỌA: 

 

CHIỀU VIỄN XỨ

 

Nắng bỏ rời tôi khoảng cách tầm 

Bên chiều thấp thoáng mộng ngày xanh 

Đàn chim uốn lượn thân lao gió 

Rặng liễu nghiêng chao lá rũ cành 

Mắt dại trời Nam màu phượng đỏ 

Hồn ngơ đất Mỹ sắc lan vàng 

Quê hương trĩu nặng từng con phố 

Lạc lõng nơi này nỗi nhớ mang 

Minh Thuý 

Tháng 4/17/2020

 

ĐỒNG HỌA:

 

CHIỀU TRÊN BÃI VẮNG

 

Dõi mắt xa trông...nhạn khuất tầm

Biển trời thăm thẳm,một mầu xanh

Sóng trào mỗi đợt,dồn xô cát

Gió lộng từng cơn,khuấy động cành

Vừa tiết xuân phai,hồn trống vắng

Giữa mùa đào nhạt,nắng hoe vàng

Ngỡ ngàng bến lạ,mon men bước 

Bóng ngả, triều dâng,dạ trĩu mang.

Thanh Hoà.

 

CÙNG HỌA:

 

BÌNH MINH TRÊN CAO NGUYÊN

 

Chọn nơi vị trí ngắm vừa tầm

Nhìn xuống nương đồi bát ngát xanh

Dòng suối quanh co như giải lụa

Làng thôn thấp thoáng giữa cây cành

Lao xao gió gợn rung vòm biếc

Tươi mát ngày lên ủng nắng vàng

Đời vẫn đẹp sao, ta tận hưởng

Ân tình trời đất đã cưu mang.

 

Phương Hà

TIẾP HỌA:

 

QUÊ CHIỀU

 

Vườn tược thôn tôi rộng mút tầm

Quanh năm hoa trái nhuộm màu xanh

Dòng sông lặng lẽ soi mây bạc

Ruộng lúa mênh mông trải nắng vàng

Mỗi lúc mưa dầm rung phiến lá

Từng hồi gió cuốn động cây cành

Quê chiều êm ả vui mùa hội

Xin tạ đất trời đã giúp mang

 

Người Sông Cửu

 

HỢP HỌA:

 

CHỈ LÀ CHIẾC LÁ...

 

Quả bóng thời mơ đã khuất tầm

Tay gầy trĩu nặng trái sầu mang

Mênh mông nửa mảnh trăng mờ nhạt

Héo hắt bao thu nắng úa vàng
Én lạc trời xa thèm hạ ấm

Thuyền về bến lạ tiếc dòng xanh

Đôi bờ nhật nguyệt xa xôi lắm...

Chiếc lá dù rơi vẫn nhớ cành!!!

Thy Lệ Trang

1 comments:

  1. HỎI THĂM BẠN.

    Có phải đưa chân hẳn rõ tầm?
    Mà lòng thổn thức dội mang mang
    Quê hương cách biệt kìm lưu luyến
    Xứ lạ kề bên tránh vội vàng
    Lấn cấn ngày xưa buồn thế sự
    Ngỡ ngàng chặng mới hưởng trời xanh
    Nương theo số phận đà run rủi
    Dù lắm nguồn vui... nhớ cội cành.

    170420.
    Đoàn Đình Sáng.

    Trả lờiXóa