Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2019

NỢ PHONG TRẦN

NỢ PHONG TRẦN
 
Lúc nao mới hết nợ phong trần ?
Sao mãi chờ hoài hỡi thế nhân !
Gian khổ đã từng nhiều mật nhụy
Phong lưu cũng chỉ một thời xuân
Than thân,đời bảo chưa vừa ý
Trách phận trời khuyên chớ ngại ngần
Phai giấc công hầu luôn vướng bận
Nghĩa tình còn lại chút thâm ân
 
                X.        X.       X
 
Nghĩa tình còn lại chút thâm ân
Cố gắng lo toan trả nợ trần
Hiện tại thân nầy như nắng hạ
Ngày qua nét ấy tựa mưa xuân
Tiếc thân,thân trót đời lưu xứ
Thương kiếp,kiếp đành phận lãng nhân
Dĩ vãng chôn vùi theo mộng ảo
Để mình tâm trí được xanh ngần
songquang
3/18/2019
 
BÀI HỌA::
 
TRẢ LẼ NỢ TRẦN
 
Kẻ thế ai không mắc nợ trần?
Sao ta càng trả, lãi càng nhân
Gian lao chấp gánh, dầm mưa hạ
Khổ tứ oằn vai,  cạn tuổi xuân
Quá khứ ôn lui, lòng ngán ngẩm
Tương lai nhìn tới, dạ tần ngần
Cả cười ngửa mặt, không lời …oán
Chỉ nguyện đời thương thưởng chút ân
 
Chỉ nguyện đời thương thưởng chút ân
Mong sao sạch hết nợ gian trần
Ngõ hầu thanh thản như làn khói
Để được an nhàn tựa nắng xuân
Tự ngẫm vô ưu, dầu thất bại
Mỉm cười hãnh diện, cũng thành nhân
Lợi danh chẳng mộng, mong cầu phước…
Giữ vẹn lòng trong với dạ ngần
CAO BỒI GIÀ
22-03-2019
 
ĐỒNG HỌA:
 
NHÂN TÌNH THẾ THÁI
 
Đã đi sắp hết quãng đường trần
Mà vẫn lạ lùng chuyện nghĩa nhân
Đùm bọc, kết đoàn trong lửa đạn ?
Ghét ghen, đố kỵ giữa thời xuân ?
Lòng người nào dễ luôn thân ái
Tình cảm hiếm khi mãi sáng ngần
Họan nạn, gian nan thương bạn hữu
Giàu sang, phú quý  phụ người ân.
 
Giàu sang, phú quý phụ người ân
Quên thuở hàn vi lấm bụi trần
Chẳng nhớ mây che trong buổi hạ
Chỉ nhìn én liệng giữa chiều xuân
Lọc lừa, bội nghĩa: tuồng dân giã
Toan tính,vong tình: chuyện thế nhân
Mấy kẻ giữ lòng luôn sáng đẹp
Tâm hồn cao thượng, dạ trong ngần .
Sông Thu
 
CÙNG HỌA:
 
MỘT KẺ NGHÈO
 
Nông gia bình dị chốn dương trần
Học được người xưa chữ đức nhân.
Ruộng đất tí teo nào ngán hạ
Nghiệp nghề  tịt mít nỏ màng xuân.
Thiếu cơm lắm bữa còn chưa lửng
Lép túi nhiều phen chẳng có ngần.
Cật lực cày thuê cùng cuốc mướn
Tự hào không nợ biết tri ân.
 
Tự hào không nợ biết tri ân
Rách rưới gần như chỉ cởi trần.
Cũng gắng lo toan tam nhật tết
Mặc dù đói khát tứ thời xuân.
Làm ăn chỉ dựa tay chân não
Ứng xử giữ bền nếp nghĩa nhân.
Hứa với cộng đồng trên trái đất
Tấm thân trung hiếu quý vô ngần .
Trần Như Tùng 
 
TIẾP HỌA:
 
CON ĐƯỜNG TUỔI HẠC
 
Chấp nhận lao đao giữa cảnh trần
Vui mừng được sống kẻ thành nhân 
Đâu còn trở lại thời oai trẻ
Đã hết qua rồi đoạn sắc xuân
Tụng mõ thân già nào lưỡng lự
Thiền am tuổi hạc chẳng tần ngần
Thành tâm kính bái ơn từ phụ
Chú trọng tình người xử nghĩa ân
 
Chú trọng tình người xử nghĩa ân 
Từ bi hỷ xã giữa đường trần 
Tu mình để nghiệp dìm mưa tuyết 
Trữ đức cho đời mọc nắng xuân 
Gội nước hiền lương cùng thế tục 
Hoà màu thiện mỹ với tha nhân 
Hành trì đạo pháp tìm an lạc 
Sửa dọn thân tâm được sáng ngần
Minh Thuý
 
HỢP HỌA:
 
Nợ Trần Ai
 
Sống gởi dương gian mắc nợ trần
Ai vay phải trả mới thành nhân
Xôn xao ong bướm vườn hoa nhụy
Nhộn nhịp sắc màu ánh nắng xuân
Toại nguyện hơn thua mình cố gắng
Sở cầu được mất nước trong ngần
Công hầu đâu nữa lo an phận
Khanh tướng mà chi chớ phụ ân
 
Khanh tướng mà chi chớ phụ ân
Sống còn một kiếp cõi hồng trần
Mưu cầu hạnh phúc gương sen hạ
Ước nguyện bình an vạt nắng xuân
Xuất cảnh định cư xa xứ sở
Ly hương lập nghiệp cách thân nhân
Tương lai tươi sáng trời trong vắt
Dĩ vãng vàng son đất ngại ngần...
Mai Xuân Thanh
 
CŨNG HỌA:
 
MÃI TRẮNG NGẦN
 
Người trót đầu thai giữa thế trần,
Thăng trầm cuộc sống kiếp sinh nhân.
Đường đời muôn nẻo mang buồn lệ,
Cớ sự nhiều khi cũng thắm xuân.
Danh lợi bon chen sầu mấy độ,
Quan trường lên xuống hận bao ngần.
Thọ trường, yểu tử do trời định…
Hay chính người ta tạo đức ân !
                     000                                                          
Hay chính người ta tạo đức ân,
Cứu nhân cứu khổ giữa phong trần.
Tu thân tạo thắm đường duyên nghiệp,
Bền chí làm nên ngọn gió xuân.
Thổi bớt trần ai cho cuộc thế,
Mang nhiều thân ái đến tha nhân.
Ngắn dài, rộng hẹp tuỳ tình cảnh…
Miễn tấm lòng đây mãi trắng ngần !
Liêu Xuyên
 
ĐỒNG HỌA:
 
DUYÊN NGHIỆP
 
Duyên nợ theo ta vướng bụi trần,
Miễn sao giữ được tánh hiền nhân.
Công danh lận đận thời trai trẻ,
Sự nghiệp lao đao lúc tuổi xuân.
Có có, không không rồi cũng vậy,
Thua thua, được được chẳng bao ngần.
Hữu thân hữu khổ theo hình bóng
Còn lại cho đời chút nghĩa ân.
                 ******
Còn lại cho đời chút nghĩa ân,
Hương thơm đạo hạnh tỏa dương trần.
Tu thân nghiệp chuyển xinh cành lộc,
Tích đức duyên bồi đẹp nét xuân.
Phận mỏng cô đơn vòng thế tục,
Phước dày đầm ấm cạnh thân nhân.
Xả buông danh lợi tâm thanh tịnh,
Tự tại an nhiên trí sáng ngần.
      March-28-2019
Phùng Trần – Trần Quế Sơn
 
CÙNG HỌA:
 
KHOẮC KHOẢI...
 
Cũng muốn quên đi những nợ trần 
Cho lòng thanh thản kiếp tha nhân
Dừng chân dốc núi...mơ vầng nguyệt
Bó gối ven rừng...tưởng bóng xuân
Hạ đến giữa dòng sông bát ngát
Đông về trên đỉnh tuyết trong ngần
Nhưng đời chưa thoát vòng mê muội 
Vẫn đắm chìm trong bể ái ân !
 
Vẫn đắm chìm trong bể ái ân !
Nhục vinh, lừa lọc,,,chốn dương trần
Tình kia...đối mặt còn tươi thắm
Ngày nọ...quay lưng chẳng ngại ngần
Cứ ngỡ cây lành sinh tốt qủa
Nào ngờ dạ tốt gặp cừu nhân
Nỗi niềm khắc khoải cùng năm tháng...
Để bước đường đời lỡ bến xuân !
Thy Lệ Trang
 
TIẾP HỌA:
 
NỢ TRẦN
 
Khó đếm bao nhiêu những nợ trần
Suốt đời tích lũy,cộng rồi nhân...
Duyên đầu trót lỡ,thời son trẻ
Ngày cuối thầm thương, tuổi thanh xuân
Ơn mẹ mong đền, đau hết sức...
Tình cha muốn trả, tiếc vô ngần
Trăm năm một kiếp mang niềm tủi...
nhục để bên lòng, nỗi bội ân
 
Nhục để bên lòng ,nỗi bội ân
Vẫn đang  tiếp tục bước đường trần
Tối tăm mặt mũi mong trời rạng
Vất vả đêm ngày đợi ánh xuân
Khan tiếng kêu trời,trời chậm trễ
Khô môi gọi thánh,thánh tần ngần...
Nhọc nhằn đến mấy đành cam chịu
Hy vọng an bình đãi thiện nhân
Thanh Hoà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét