TAI MẮNG MIỆNG
này cái miệng kia phét tận trời
Thôi đừng trơ tráo, nín đi
thôi
Ai người khát vọng mà tuyên láo
Ai
kẻ hoan hô cứ khoác bồi
Mặtđó bị cười, ôi nhục quá
Tai này nghe chửi, phát điên rồi
Lo le cái lưỡi quen đường xảo
Sẽ lúc răng lìa … chả thấy môi !
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
MIỆNG NHIẾC TAI
Thiệt
tức làm sao cái lão trời
Tạo
mi chi thế, uổng công thôi !
Nghe
nhiều chuyện bẩn, tâm giòi đọng
Nạp
lắm điều sai, dạ rác bồi
Lẽ
xấu nhập vô, ừ... cũng chịu
Ý
xằng len lỏi, được...cho rồi !
Suốt
đời nín nhịn im như thóc
Chẳng
biết chửi vung tựa lưỡi môi !
Sông
Thu
ĐỒNG
HỌA:
LỜI THẬT...
Khi xưa, lắm lúc bực ông
trời
Thẳng tính...ra đời chịu
thiệt thôi !
Nghe chuyện điêu ngoa... hờn
lại bén
Thấy điều gian ác...giận thêm
bồi
Chướng tai- không thể câm mồm
được
Ngứa mắt- chưa chi há miệng
rồi
Đất khách...cũng may thiên hạ
thích
Trọng lời chân thật...ghét
ngoài môi !
Thy Lệ Trang
CÙNG HỌA:
MẮT KHUYÊN TAI & MIỆNG
Hai gã kia sinh tiếc của Trời
Hãy cùng tớ nhắc nhở ngươi
thôi
Tai đừng nghe chuyện điêu
ngoa đặt
Miệng chẳng nói câu khoác lác
bồi
Nếu gặp phường chèo che lỗ
nhĩ
Hay nhằm kẻ xấu đóng làn
môi
Như ta nhắm mắt đời
thanh thản
Áp dụng "tam không"
sẽ khoẻ rồi !
Songquang
TIẾP HỌA:
ĐÂY MIỆNG ĐIẾNG TAI
Lão biết cho chăng hở lão trời
Thằng mồm tham thực cực tai thôi.
Ăn bừa ăn bãi cùng băng bợm
Chén bẩn chén dơ cả bãi bồi.
Tiếng nịnh bên ni nghe ngọt đó
Lời châm bên nớ thấy chua rồi.
Chung quy tất tại tên đầu quyết
Đã nuốt nên cùng mím chặt môi .
Trần Như Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét