Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

BÓNG CHIỀU


BÓNG CHIỀU

 

Buồn tênh  lắm lẽ lúc về chiều

Khi gẫm đời mình đã đã xiêu

Tài cạn nên đành câu thở vắn

Sức hao sao cố tiếng văng liều

Ngâm thơ để  lặng say thương nhớ

Lẩy chữ mà thầm thấm luyến yêu

Thời đỉnh xa rồi, còn gió réo

Bóng tà toàn vẽ nét hoang liêu

CAO BỒI GIÀ

 

BÀI HỌA:

 

ĐẾM THỜI GIAN

 

Thời gian còn lại được bao chiều ?

Như mái tranh nghèo đã vẹo xiêu

Chân thấp chân cao, đành phải ráng

Bước dài bước ngắn, cũng đâm liều

Tuy rằng yếu sức nhưng chưa nản

Do đó, yên lòng vẫn cứ yêu

Yêu trẻ, yêu già, yêu tất cả

Chỉ vì mong được bớt cô liêu

Thục Nguyên

 

ĐỒNG HỌA:

 

DÁM SỐNG

 

Trung thực nào đâu có phải liều

Yêu thương thì cứ bảo thương yêu

Giận hờn nói thẳng là hờn giận

Chiều chuộng nhận ngay đã chuộng chiều

Giấu giếm đậy che làm óc mệt

Loanh quanh tránh né khiến chân xiêu

Tháng ngày ngắn ngủi, đừng do dự

Dám sống, cuộc đời khỏi quạnh liêu.

Sông Thu

 

CÙNG HỌA:

 

HỮNG HỜ

 

Lo lắng mà chi dẫu xế chiều!

Cho dù chân yếu bước nghiêng xiêu

Tinh thần sảng khoái tâm nào ngại

Niêm luật ngây ngô tớ cũng liều

Biển cả bao la tràn sức sống

Trăng già vằng vặc khuấy niềm yêu

Chẳng màng tuổi hạc âm thầm đến

Hờ hững đêm dài chốn tịch liêu. 

Như Thu

 

TIẾP HỌA:

 

HỎI KHẼ...

 

Mình đã gặp nhau buổi xế chiều

Đường trần đôi ngả bước chân xiêu

Hồn thơ ý trải câu hò hẹn

Ánh mắt tình trao tiếng chớm yêu

Kẻ nhớ ngàn đêm...đêm áo não

Người thương một bóng...bóng cô liêu

Canh dài khắc khoải mong trời sáng

Hỏi khẽ...rằng ai có dám liều???

Thy Lệ Trang

 

HỢP HỌA:

 

THƠ LÚC XẾ TÀ

 

Ra hàng cắt tóc lúc sau chiều

Cây cối bên đàng bỗng té xiêu.

Bốn mắt hoa lên đành đứng lại

Ba chân run quá dám đâu liều.

Ngồi ngay xuống đất mong ai giúp

May thật vừa khi thấy cháu yêu

Cõng vội về nhà rồi nó bảo

Rằng ông không được sống “cô liêu”

Trần Như Tùng

 

CŨNG HỌA:

 

DẶM CHIỀU

 

Rong ruổi chân bon dặm xế chiều

Ruộng đồng bát ngát bóng xiêu-xiêu

Suối ngàn đồi đống nghe lòng quạnh

Vó ngựa yên cương rút nước liều

Bến cũ đôi dòng làng mạc nhớ

Đường dài hai lối nước non yêu

Người về để lại trang tình sử

Ngõ xóm chiều vàng - nhuốm mái liêu

Lê Viên Ngọc

 

ĐỒNG HỌA:

 

BÓNG CHIỀU

 

Đời người ngắn ngủi, được bao chiều

Những buổi loạn ly, bóng ngã xiêu

Bão lớn gió to, xin cố chịu

Thời thay thế đổi, cũng đành liều

Đường xưa lưu dấu, còn thương nhớ

Lối cũ in hình, mãi mến yêu

Rán đỏ chân trời, màu chuyển nhạt

Hoàng hôn buông xuống, ôi cô liêu

Văn Thanh

 

CÙNG HỌA:

 

TIN TƯỞNG

 

Cuộc sống luôn luôn phải đổi chiều

Cho dù vóc dáng đã xiêu xiêu

Giơ tay chống đất mà vươn dậy

Trợt cẳng bong gân chớ có liều

Tuổi tác già nua hồn vẫn trẻ

Tấm lòng ấm áp dạ còn yêu

Đường xa chẳng ngại dù muôn dặm

Tình thắm đâu màng cảnh tịch liêu !

THIÊN HẬU

 

TIẾP HỌA:

 

CAO NIÊN

 

Cao niên ngại nhất tuổi đang chiều

Đơn giản cho rằng bóng đổ xiêu

Đầu não cùn suy tư chẳng rõ

Trí tâm mờ chấp vá hơi liều

Đôi khi mộng mị thời son trẻ

Lắm lúc mơ màng thuở mới yêu

Năm tháng qua đi, lòng nuối tiếc

Cố nhân xa thẳm, dạ cô liêu

HỒNG PHƯỢNG

 

HỢP HỌA:

 

LỠ THỜI

 

Thản nhiên rong ruổi quản chi chiều ?

Thoáng chốc bóng dài đã đổ xiêu

Một thủa  bon  chen đâu sợ bạo.

Đôi khi hăng hái chả e liều

Suốt năm vất vả không màng nghỉ

Cả tháng cần cù chả biết yêu

Nuối tiếc đời người qua quá vội

Tuổi già thoắt đến thấm cô lieu

Thanh Hòa

 

CŨNG HỌA:

 

BÓNG CHIỀU

 

Lắm lúc buồn tênh ngắm cảnh chiều

Chân gầy bước dợm đá chân xiêu

Ngồi lâu cóng cẳng gờm thân rả

Bước vội vung tay tựa phút liều

Ký ức mơ màng thời trẻ dại

Lời thơ nhắc nhở trái tim yêu

Nằm nghe gió chuyển đêm về dạo

Trỗi khúc xuân tàn chốn tịch liêu!

Uyên Du - 170302

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét