Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

HẦU RƯỢU CỤ NGUYỄN DU


                                

                                   Nguyễn Du để lại chuyện kiều

                             Còn ta Hai Lúa viết điều chi đây.

                                  Phòng văn lấp ló trăng gầy.

                             Những câu lục bát chất đầy tâm tư

                                  Hỏi ai người nhớ Tố Như?

                             “Sầu đong càng lắc”càng dư mạch sầu.

                                  Ba ngàn ,lẻ mấy trăm câu…

                             Biết đâu là khúc cạn sâu lòng người.

                                  Trăm năm được mấy trận cười

                             Có bao giờ gặp được người trong mơ.

                                  Đặt bày học thói làm thơ.

                             Còn đây nguyên một giấc mơ kê vàng.

                                  Vô thường chẳng kể hèn sang.

                             Oái oăm trời để lẫn vàng vào thau

                                  Quê nhà ngẫm thấy mà đau.

                             Vườn xưa Mẹ có hái  trầu  hay thôi?

                                  Muối gừng từ thuở nằm nôi.

                             Nghĩa nhân Cha dạy một đời dám quên.

                                  Thời gian vùn vụt như tên…

                             Mảnh trăng khuya đã gác bên non Đoài.

                                  Đoạn trường còn vẳng bên tai.

                             Vẫn nghe chữ mệnh chữ tài ghét nhau.

                                  Trăm năm hồn đã về đâu.

                             Xin dâng kính Cụ một bầu rượu cay.

                                  Anh linh Cụ hãy về đây

                             Chứng nhân cho tấm lòng này, cạn ly!

                                  Con xin Cụ hãy uống đi

                             Trần gian giờ chẳng lấy gì làm vui.

                                  Xưa bao nhiêu cảnh dập vùi

                             Nay đâu thiếu cảnh ngậm ngùi xót xa.

                                  Vẫn là  một cõi ta bà.

                             Nào đâu có thiếu Hoạn Bà, Hoạn Thư.

                                  Be  này thêm kính Tiên Sư.

                             Be  này dốc hết tâm tư nơi trần.

                                  Say mềm trong cõi phù vân.

                             Đọc thơ biết Cụ thương dân chừng nào.

                                  Nhìn trời vẫn thấy ba sao.*

                             Ngàn năm rạng rỡ thi hào Nguyễn Du.

.                                                          Huy Vụ 20/04/2015

                             *ba sao: chỉ chữ tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét