Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

DU XUÂN

Nhân dịp Tết, tháng ngày thong thả
Cao Bồi Già cũng xả muộn phiền
Rời xa phố thị một chiều
Miền Trung khúc ruột thân yêu mình về
Cơn mưa đêm nhè nhẹ Đà Nẵng
Như đón người trốn nắng phương Nam
Nhẹ nhòa tỏa lộc đầu năm
Như ôm, như vẫy ,như làm khách vui
Chút nắng sớm đẩy lùi giấc ngủ
Chân nhanh nhanh leo Ngũ Hành Sơn
Mộc, Kim, Thủy, Thổ, Hỏa sơn
Bên bờ Non Nước như tròn âm dương
Núi thẫm xanh như vươn tay đón
Trời nắng trong cũng gọi chân ai
Lòng như vượt cõi trần ai
Vui buồn,hỉ nộ, nhẹ vai giữa Trời
Săn đôi chân,mình rời chân núi
Lại ngao du tới chốn biển xanh
Ngắm nhìn sóng bạc, nước xanh
Mát lòng Cửa Đại ,lòng tràn niềm vui
Hàng dừa cong vi vu đón gió
Bờ cát dài ôm vỗ đôi chân
Gọi mời du khách nghỉ chân
Phơi cho nắng gió bụi trần bay xa
Chiều nắng xế ghé qua Phố cổ
Trầm tư cùng Thương Phố trăm năm
Cầu Chuông ,Chó, Khỉ gác cầu(1)
Phải chăng huyễn hoặc dựng cầu ba năm
Tấp nập lắm Phố năm tháng ấy
Nếp nhà xưa như vẫy thời gian
Dấu chân, xe ngựa còn vang
Lòng ta hoài niệm nét vàng ,dấu son
Nghỉ một đêm, ta chào Phố Hội
Làm một lèo tót đỉnh Bà Na
Ngoằn ngoèo ôm vách núi già
Ruột gan muốn lộn như là chữ chi
Gần đến đỉnh, sương mù đã khuất
Mình xuống xe làm suất cáp treo
Lửng lơ giữa núi giữa đèo
Con người mới thấy mình đèo tẹo teo
Mới thấy Trời rộng sao là rộng
Còn riêng ta chẳng đặng tày gang
Tới nơi đỉnh núi sương giăng
Khoác hai lần áo, mà răng đánh đàn
Đành đu cáp trở lại chỗ cũ
Mình loanh quanh biệt thự tây xưa
Thịt rừng đặc sản say sưa
Giá mà có bạn thơ ca cùng hò
Bên cửa sổ Đào rộ lưng núi
Cảnh sắc Xuân đậm nét thiên nhiên
Mấy nàng Sơn Nữ bên hiên
Giọng nghe trong vắt cười duyên thẹn thùng
Xuân ngắn ngủi rời rừng về Phố
Đọng trong ta nhung nhớ biết bao
Tranh đua cuộc sống ồn ào
Mà quên sao được biết bao …..tuyệt vời !
CAO BỒI GIÀ
XUÂN NHÂM NGỌ (2002)

(1): Chùa Chuông hay còn gọi là Chùa Cầu, thuộc khu Phố Cổ Hội An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét