Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

BỊ...QUAY LẠI TUỔI THƠ

Ăn phở sợ gan nhiễm phoọc môn
Món ghiền mà nay vợ cấm luôn
Lâu lâu ghiền quá ăn phở gói
Cố nuốt vài sêu, lại thấy buồn

Bánh mì chả quế sợ hàn the
Đe dọa ung thư nát cả mề
Bún mọc, bánh xèo không chắc thoát
Dẫu Thèm phải nhịn, thấy buồn ghê

Bún riêu thơm nức vị quê nhà
Màu nhuộm áo quần thẳng cánh pha
tiểu tiện kinh hoàng ra đỏ chóe
Thôi từ chẳng dám , kẻo ra ma

Rau cỏ không ăn chẳng nhuận trường
Ăn vào lại sợ viếng nhà thương
Không dưng tự biến thành sâu bọ
Để thuốc rầy kia nó sát thương

Con cá thật tươi rõ phát thèm
Lại ngờ phân bón họ xoa thêm
Con người đây chứ đâu phải đất
Bón thúc U-rê ,mạng nhập nhèm

Củ hành cũng trộn chất EM PÊ (MP)
Thạch tín còn thua lực ép phê
Một chút hành thơm,thôi bỏ hết
Nhạt mồm, nhạt miệng thấy buồn ghê.

Đánh thót giật mình vợ ghé tai
Gạo kia cũng chẳng thoát vần tai
Hương thơm hóa chất người ta ướp
Cơm nuốt, liệu còn sống đến mai.

Buồn quá nhưng nghe má nó thôi
Ăn chung với trẻ vẫn nằm nôi
Sáng chơi ly sữa, trưa chén bột
Tối lại măm măm … giống thế thôi!
CAO BỒI GIÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét