CHUYỆN XƯA
Chập chờn giấc ngủ bỗng chiêm
bao...
Ký ức xa xôi tự thuở nào
Cái thuở hồn nhiên đôi bím
tóc
Dịu dàng e ấp...dễ thương
sao...
Nhà bên chú lính thật oai
phong
Dáng dấp hiên ngang nhuốm bụi
hồng
Oai vệ chinh y màu áo trắng
Cô nàng bé nhỏ thích ngồi
trông...
Ngây thơ cô bé hiểu gì đâu
Chẳng biết suy tư chẳng biết
sầu
Chỉ biết yêu sao màu áo trận
Bên rèm e ấp...trộm nhìn
lâu...
Thời gian lặng lẽ vẫn êm trôi
Cô bé năm xưa đã lớn rồi
Xuôi ngược dòng đời...thương
dĩ vãng
Mắt nhìn vời vợi nhớ xa
xôi...
Bồi hồi tỉnh giấc giữa đêm
thâu...
Mái tóc ngày xanh đã nhuộm sầu
Rả rích mưa buồn nghe não nuột
Hỏi lòng người ấy đã về
đâu...?
23/2/2024
YLB
BÀI HỌA:
NHỚ XƯA
Quê hương thương nhớ, nhớ đường
bao
Những chuyện ngày xưa đẹp thể
nào
Cứ tựa thần tiên thời ấu trẻ…
Êm đềm hạnh phúc tuyệt làm
sao
Vùi đầu sách vở viễn vân
phong
Du khắp non sông, thám bụi hồng
Khám phá trời cao và đất lạ
Quê mình đẹp lắm mắt vui
trông
Niên hiếu chưa tường hiểu đến
đâu
Nhưng thắt dạ đau đớn nỗi sầu
Bom đạn tan hoang cùng , máu
đổ…
Tương tàn huynh đệ quá dài
lâu
Thời gian mặn đắng lặng dòng
trôi
Chiến cuộc cũng may ngưng hết
rồi
Thân lạc lưu đầy nơi viễn xứ
Ngùi thương quê mẹ quá xăm xôi!
Xoay mình trằn trọc lắm canh
thâu
Chẳng ngủ suy tư mắt trũng sầu
Mỏi nhớ hoài ôn trời kỷ niệm…
Bao nhiêu mộng đẹp biết tìm
đâu?
CAO BỒI GIÀ
24-2-2024
ĐỒNG HỌA:
CHUYỆN TUỔI TRẺ ĐỜI TÔI
( trường thiên tứ tuyệt)
Ký ức ngày xưa nhớ xiết bao
Gia đình, cha bỏ một hôm nào
Đi theo tiếng gọi hồn sông
núi
Lòng mẹ nghẹn ngào biết nói
sao…
Rồi một buổi chiều lúc gió
đông
Mẹ về quê ngoại sống phiêu bồng
Dẫn tôi đi cuộc đời cam khổ
Giữa lúc ngoại nghèo …khó cậy
trông
Tuổi thơ tôi nào biết chi đâu
Cuộc sống bon chen lắm khổ sầu
Khoai đội trên đầu đi bán dạo
Xong về ,đến lớp trễ hèn lâu
Lặng lẽ thời gian mãi cuốn
trôi
Học hành cố gắng cũng nên người
Vào đời tôi bước đi xuôi ngược
Bằng sức lực mình có đấy thôi
!
Ý thức phận mình cánh hải âu
Làm trai nợ nước chẳng đeo sầu
Tòng quân giúp nước chờ yên
giặc
Áo trận vẫy vùng mãi tận đâu
!
songquang
20240225
CÙNG HỌA:
TÌNH THƠ DẠI
Hồi tưởng trong lòng nhớ biết bao
Tình thơ vụng dại một năm nào
Mười ba, tóc ngắn, còn đang lớn
Đã biết yêu rồi, hư quá sao !
Dòng sông như giải lụa cong cong
Một sáng, vầng dương rải ánh hồng
Có kẻ thư sinh chờ dưới bến
Ôm đàn gảy nhẹ lúc chờ trông.
Mắt chàng xa vắng ngó đi đâu
Phảng phất mênh mang một nỗi sầu
Em đứng trong rào ngơ ngẩn ngó
Chàng đàn, đàn mãi một hồi lâu.
Em muốn thời gian ngưng chẳng trôi
Nhưng kìa...đò đã đến nơi rồi
Xách đàn, chàng bước đi hờ hững
Chẳng biết lòng ai mộng vỡ đôi.
Bao năm, thỉnh thoảng giữa canh thâu
Em lại chợt nghe dạ thoáng sầu
Hình bóng người xưa vừa hiển hiện
Mối tình thơ dại dễ quên đâu !
Sông Thu
( 26/02/2024 )
VƯƠNG VẤN.
Thuở bé ngây thơ sướng biết bao
Vô tư đùa giỡn, trốn tìm nào!
Trèo cây hái trái,trưa đầy nắng
Lội suối băng đèo, tối ngắm sao.
Thời gian thoăn thoắt tựa vân phong
Đến tuổi cập kê, má ửng hồng
Tuổi ngọc thanh tao,ong bướm vãn
Xuân thì duyên dáng, kẻ mơ trông
Trầu cau mai mối, biết chi đâu?
Cười nói ngây ngô, chẳng vướng sầu
Ánh mắt luyến trao tình chất ngất
Tâm hồn xao động mộng say lâu
Giòng đời cứ thế nhẹ nhàng trôi
Xa cách người yêu, hết thật rồi!
Quá khứ bây giờ là kỷ niệm
Đau lòng cũng chỉ thế mà thôi!
Ái tình vương vấn thức canh thâu
Ai nỡ rời xa... dạ khổ sầu
Nghe tiếng ve kêu càng áo não
Đêm nằm thức giấc... hỏi người đâu?
LAN.
(28/02/2024).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét