Thứ Năm, 2 tháng 1, 2020

KHÓC BẠN THƠ

KHÓC BẠN THƠ (*)
 
Thôi đã, thôi rồi bác Nguyễn ơi!
Nghe tin, em quá đỗi bùi ngùi
Vần thơ ứng họa còn nguyên đó
Buổi chuyện hàn huyên mới đấy thôi
Ngấn lệ tiếc thương người quá viễn
Nén nhang kính tiễn bạn về trời
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử”
Cách trở âm dương dạ chẳng nguôi …
CAO BỒI GIÀ
01-01-2020
(*)Nghe ai tín anh T.N. đã ra đi vào ngày 30-12-2019
 
BÀI HỌA:
 
VĨNH BIỆT THÂN HỮU

Sinh ly tử biệt, Thục Nguyên ơi
Biết vậy mà sao dạ ngậm ngùi
Xưa họa vần thơ, vui thích đó
Nay nhìn di ảnh, nhớ thương thôi
Tưởng rằng hội ngộ về quê cũ
Đâu ngỡ lìa xa đến cõi trời
Cách trở âm dương, chia rẽ ngã
Chút tình thân hữu dễ nào nguôi
Thanh Trương
 
ĐỒNG HỌA:
 
KHÓC ANH THỤC NGUYÊN
 
Thục Nguyên anh hỡi, bạn thơ ơi !
Vừa mới hôm nào, mới đó thôi
Trò chuyện ôn tồn cùng bạn hữu
Dạo chơi thanh thản dưới mây trời
Niềm thương đất mẹ hoài khôn dứt
Nỗi nhớ người thân mãi chẳng nguôi
Nguyện ước chưa tròn, sao đã vội
Ra đi...luyến tiếc mãi ngùi ngùi
Sông Thu
 
CÙNG HỌA:
 
THAY LỜI PHÂN ƯU
 
Thục Huynh phiêu-biệt,...ngẫm thương ơi!
Nhận được hung tin,dạ ngậm ngùi!
Hợp lẽ nhân sinh,sao khác được,
Chiều theo Thiên mệnh,cũng đành thôi.
Hồn thơ lay lắt ,rầu bờ cỏ,
Hương khói du di,lạnh mé trời!
Nghĩa thấm trong nhau,tình xiết lại...
Hằn sâu tâm trí,...nhớ khôn nguôi!
                              01-01-2020
Nguyễn Huy Khôi
 
TIẾP HỌA:
 
NGẪM LẠI NGÀY QUA
 
> Sáu chục thu rồi,bác Thục ơi!
> Vòng xoay Kỷ Hợi, vận cơ trời*
> Nợ thơ vướng mắc hoài ai oán
> Nghiệp bút loay hoay mãi ngậm ngùi
> Vất vả tình duyên bao lận đận
> Gập ghềnh cuộc sống lắm lôi thôi
> Nghe tin huynh mất đầy thương cảm
Vĩnh biệt mà lòng thật khó nguôi
ThanhHoà
> * Năm 1960đại hạn của thi sĩ:ông bố khánh tận,TN bỏ học,có thơ buồn được đăng báo,tình yêu đầu tan vỡ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét