PHÚ GÃ CAO BỒI
Gã Cao Bồi Già;
Rõ là dớ dẩn!
Ngớ ngẩn vẩn vơ,
Ngông ngao  thơ thẩn!
Múa may  chữ tung tẩy hoa sói hoa hòe; 
Vay mượn vần ngâm nga lẩm ca lẩm cẩm.
Lúc  còn thơ nằm co khểnh  võng, tai vênh  vểnh nghe tiếng  hát hò ru;
Khi mới lớn chạy quáng quanh  làng, hồn ngu ngơ   Xướng lời thơ vớ vẩn.
Mê chơi chữ nghĩa,trầm  tiếng buồn thương;
Say vẽ nhịp vần, đắm  câu ta thán.
Mơ màng rị mọ, phóng bút viết đại  thể tự do;
Lúi húi tập tành , thả ngòi   gieo quàng  thơ lục bát.
Vò đầu bứt tóc, làm quen cùng bà cố “Ngũ ngôn”;
Vắt óc xoa cằm ,kết nghĩa với cái anh “Đường Hán”.
Đọc đi đọc lại, tự hí hửng  nhếch môi;
Ngâm tới ngâm lui, mãi gật gù xoa trán.
Khoe thầy khoe cô,
Dứ chúng  dứ bạn.
Thấy cô em lớp dưới lên tiếng thích  vô cùng;
Gặp đàn chị xóm trên ngỏ lời  khen tuyệt lắm.
Thế là:
Thơ gió thơ mây, thơ mưa thơ nắng ,đầy ẩn ý trổ hết lăng xăng; 
Chữ yêu chữ nhớ,chữ giận chữ hờn ,đủ mỹ từ tung ra lảm nhảm.
Viển vông mơ tưởng,  những học đòi Nguyễn Khuyến , Tú Xương;
Huyễn hoặc ước ao, tập bắt chước  Đinh Hùng, Huy Cận.
Có cô nàng kia;
Thò lò mê mẩn.
Xoắn xít dùng dằng;
Ỏng eo dấm dẳng.
Hắn đón chờ mấy lời  ca tụng khen;
Nàng đòi tặng bao điệu   thơ tình cảm.
Như diều căng  gió phấp phới  câu tuôn;
Tựa hạn gặp mưa dạt dào chữ mắn.
Mũi mắt nàng có ve có toét , cũng họa hình xinh mắt chim câu;
Dáng hình em như  vịt như ngan,  xin   tôn   vóc đẹp  hình chim hạc.
Đâu ngờ:
Cô ả ngất ngây!
Nàng ta tới tấn!
Quyết sửa túi ,chàng thi sĩ  lao đao;
Đòi nâng khăn ,gã nhà thơ   lận đận
Chột dạ tỉnh ngu;
Thót tim trốn lẩn.
Ả tìm phương bắc, hắn  trú đầu nam;
Nàng kiếm   chốn đồng, gã lui cuối bản.
May thay:
Chính quyền thông báo, quy hoạch đất nhà;
Cao xanh rủ tình, xoay vần số phận.
Hắn tếch về thành, thoát cảnh túng tù; 
Nàng lưu lại ruộng, quên vòng mê mẩn.
Thế là thế , lại hưng hứng vần  tuốt tuột tuôn ra;
Dưng đâu dưng, vẫn ngo ngoe  chữ phăm phăm   thả vận.
Châm chích trào phúng, nhiều lúc sái quai hàm;
Thao thức thở than, lắm khi trào lệ mặn.
Khối người  thương  vỗ bốp tay khen;
Nhiều kẻ ghét    xầm xì lưỡi  mắng.
Ai khen thì tạ, ai chê  nhận lời;
Ai ghét vẫn vui,ai thương cúi cảm. 
Giờ đầu bạc,bát cú chẳng buông tha; 
Nay mắt mờ ,thất ngôn còn đeo bám.
Danh tính Cù Mè!
Xưng cùng chúng bạn.
Lại loay hoay góp phần thơ đạo, để trí khỏi sa đà;
Cũng tập tọe chấp bút lời kinh, mong hồn không khô hạn.
Lời thơ cứng cỏi, xin Mẹ gọt mài;
Vần điệu ngô nghê, cầu Cha uốn nắn.
Có bài xướng   lại chóng chóng xong bài;
Có cuộc thi   bèn nhanh nhanh nộp bản.
Đã đôi lần tỉ thí, tắt đài từ mốc gửi xe; 
Từng mấy bận so tài, rớt bịch trước vòng  sơ vấn..
Nên  lắm báo nghe hiệu Cù Mè kỳ quái, quyết bụng cấm lai;
Cũng nhiều trang thấy danh Cao Bồi ngông nghênh, thẳng tay cho phắn.
Tự an một tiếng nào tập nhớ tập quên; 
Tự nhủ đôi lời  cố  học thầm học nhẩm.
Hì hì mới nhớ ,chẳng sôi chẳng nấu  tí  tẹo văn chương;
Ha hả đòi quên, toàn hấp toàn xào linh tinh muối mắm.
Biết   ngâm biết viết cam chịu ngọng chịu gàn;
Không vị không bằng thì đành  chua đành khắm.
Ngày ngày hắn vẫn ê a;
Khắc khắc  y còn lẩm nhẩm.
Vui thơ vui phú, ôi    cái duyên vận y;
Đùa  chữ  đùa câu ấy  thằng nợ đeo hắn!
              CAO BỒI GIÀ
            16-09-2012