Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

TRÚT SẦU - GẢ ĐÂU

TRÚT SẦU
Chắc hẳn rồi mai sẽ hết sầu.
Vì rằng năng trút có gì đâu.
Ươm tơ quyết trí gìn nghề kén.
Dệt lụa bền gan giữ nghiệp dâu.
Vạn cổ đong sầu, sầu lại dạ.
Thiên tân đếm hỉ, hỉ do cầu.
Trăm năm nhẩm tính còn đâu mấy.
Hỉ xả là hơn... vĩnh biệt sầu.
Nguyễn Huy Vụ.

XIN HỌA :
GẢ ĐÂU
Đời lắm đa đoan,chất lắm sầu
Lòng hằng chiêu dạ…trút vào đâu?
Nhân tình hạ giới đầy bi lụy
Thế thái gian trần vốn bể dâu
Dạ lụy, lòng camluôn sẵn bước

Bể sầu, non hỉ kiếm đâu cầu
Đôi vầng Nhật Nguyệt thay nhau đổi
Mình kiếm ai đây…để gả sầu?
CAO BỒI GIÀ
05-05-2011

7 comments:

  1. sau đây là một số bài họa của một người bạn, có vài bài mang tính riêng tư nên không gửi lên cho bác Cao Bồi:

    1.
    MUỐN
    Trên đời lắm vị muốn làm thơ.
    Khối kẻ không ưa bởi chúng khờ.
    Dốt nát cho nên đâu dám thích.
    Ngu si bởi vậy mới chưa mơ.
    Bao danh thi sĩ từng lưu tiếng.
    Lắm đứa học đòi mới cứ trơ.
    Thiên hạ háo danh nhưng chẳng được.
    Làm cho thân thể phải quay lơ.


    2.
    CỐ GẮNG TẠO THÀNH
    Cho dù cố gắng tạo thành thơ.
    Niêm luật đâu hay tại họ khờ.
    Lục bát dăm câu còn mãi ước.
    Thất ngôn mấy tứ vẫn còn mơ.
    Bút nghiêm cũng sắm quăng liệng đó.
    Giấy mực mua rồi vứt trổng trơ.
    Dẫu dẻo mồm kia nhưng viết khác.
    Người đời thành thế ngoảnh làm lơ.


    3.
    Ai nói rằng anh dốt nát thơ.
    Nói ra câu đó bởi tay khờ.
    Văn mình chẳng tiếng bao người thích.
    Vợ họ vô danh lắm đứa mơ.
    “ Văn - vợ” hai đường bao kẻ hợm.
    “ Tứ tình” một điểm có thằng trơ.
    Khen chê bởi lớp, tầng suy nghĩ.
    Đến với thi đàn họ ngó lơ.


    4.
    NẾU LÀ THƠ
    Có họa có ngâm mới gọi thơ.
    Thơ không ngâm, họa gọi thơ khờ.
    Thơ hay một áng bằng trăm bốn.
    Phú dở ngàn thiên được mỗi mơ.
    Rượu nhạt thiên bôi đâu phát phú.
    Trà ngon một hớp vẫn sinh thơ.
    Nay mai có được danh thi sĩ.
    Gặp mặt chào nghen chớ có lơ.

    5.
    Anh thì khẩu khiếu phát thành thơ.
    Bởi thế nào kêu đứa dại khờ.
    Một chén chiêu xong ra ngập tỉnh.
    Hai vò uống hết xổ tràn mơ.
    Văn đàn mơ dẻo vang vang mãi.
    Tiệc đậm mồm dai cứ cứ trơ.
    ở đó bao người đang khúc khích.
    Trong đây cũng vậy cứ làm ngơ.

    Trả lờiXóa
  2. 7.
    Tết đến ganh đua sản xuất thơ.
    Anh nạnh, anh xạo lẫn anh khờ.
    Văn thơ lắm gã như vò mắm.
    Thơ phú nhiều nàng tựa hũ mơ.
    Tuổi lớn thơ sao như óc trẻ.
    Danh cao phú lại giống đầu tơ.
    Ba bồ chữ nghĩa nào ai ngó
    Kính biếu nhưng mà họ ngoảnh lơ.

    8.
    Văn đàn đến gặp mấy nhà thơ.
    Tất cả tinh ranh chẳng có khờ.
    Văn vẻ vang vang đua giọng hót.
    Ngôn từ chát chúa dậy hồn mơ.
    Gieo nhân từ lúc đầu xanh mướt.
    Hái quả bây giờ tóc trắng tơ.
    Cứ thế mơ màng danh hão đến.
    Đâu ngờ phận bạc vẫn xa lơ.

    9.
    CHẲNG KỂ THỜI GIAN
    Túi ai dẫu chứa ắp đầy thơ.
    Cũng vẫn lời ra cái chữ khờ.
    Giống thế văn xưa bao ước vọng.
    Tựa thời bản cũ lắm mộng mơ.
    Chẳng qua non kém nên còn tướp.
    Dẫu tới già nua vẫn cứ tơ.
    Tự trách thơ mình không chặt chẽ.
    Cho nên ý tứ mãi lỏng lơ.

    10.
    DO TẦM TRÍ TUỆ
    Việt Nam từ ngữ khá nên thơ.
    Dọc mãi không ra bởi lẽ khờ.
    Chữ nghĩa xâu xa do kẻ luận.
    Ngôn từ chặt chẽ bởi anh mơ.
    Khuơ tay đã được dăm dòng kín.
    Khoắng bút không thành một áng thơ.
    Hay dở còn do tầm trí tuệ.
    Gọt bào tròn trịa có mà lơ.

    11.
    BÃO GIÁ VÀ THƠ
    Cho dù bão giá vẫn sinh thơ.
    Giá dọa được chăng mấy chú khờ.
    Cay đắng lòng dân khi bão giá.
    Ngọt bùi mõm hắn lúc bình thơ.
    Cho dù giá cả cao vùn vụt.
    Phải giữ thi đàn thắp ước mơ.
    Thử hỏi quan to ngài có biết.
    Để dân đói khổ vẫn làm lơ.

    Trả lờiXóa
  3. 12.
    TÌNH THƠ
    Nói sao vẫn vậy bởi nàng thơ.
    Tính khí không lay thế mới khờ.
    Tình thắm chung quy một vật chất.
    Nghĩa nồng tóm lại tại lòng mơ.
    Cho dù cản trở còn vương vít.
    Dẫu có can ngăn vẫn vướng tơ.
    Vẫn thế tình thơ bao đắm đuối.
    Nên lòng còn mãi chẳng nào lơ

    13.
    CHẲNG XƯNG DANH
    Cho dù một tứ vẫn là thơ.
    Ít chữ nào ai dám gọi khờ.
    Vẫn vậy, vẫn ơ đầy tứ lạ.
    Như đây tứ ấy thỏa câu mơ.
    Thi đàn có giỏi người kêu lụa.
    Kịch bản mà hay họ nói tơ.
    Chẳng dám xưng danh vì sĩ diện.
    Cho nên họ chẳng dám làm lơ

    14.
    HỌA NHIỀU BÀI
    Trăm bài họa vận một bài thơ.
    Chớ nói rằng đây trí họ khờ.
    Thử hỏi nàng thơ ai hiểu hết.
    Trả lời học giả mọi người mơ.
    Nhiều câu chẳng biết nên vương vấn.
    Lắm tứ chưa hay phải bóc tơ.
    Dẫu có thay từ nhưng vẫn thế.
    Bởi không khác tứ mới sinh lơ.

    19.
    KHÉP LẠI THÔI
    Thôi thôi khép lại một vần thơ.
    Nếu cứ ơ - ơ họ nghĩ khờ.
    Lắm từ vẫn hay sao chẳng tưởng.
    Bao câu ý nghĩa lại không mơ.
    Thơ hay đọc thấy mềm như lụa.
    Tứ đẹp xem qua nhũn tựa tơ.
    “Chớ vội” khuyên ai đừng có vội.
    Văn đàn thi tứ chớ làm lơ.

    20.
    Làm gì phải vắt óc về thơ.
    Bác nghĩ như anh chẳng phải khờ.
    Câu cú giao lưu anh rất khá.
    Ngôn từ trao đổi bác còn mơ.
    Nếu như giữ chức vai se nguyệt.
    Chắc hẳn lên ngôi vế kết tơ.
    Đụng mãi vần ơ e họ chửi.
    Thằng này kém cỏi cứ mà lơ.

    Trả lờiXóa
  4. 21
    HAI LÚA RA TỈNH
    Quê mùa hai lúa nói ngày âm.
    Bởi vậy bao người bảo hắn hâm.
    Điện tử… a còng nhưng nó cũ.
    Thông tin… meo miếc bởi y nhầm.
    Phòng trà nhiều đứa cần to tiếng.
    Buồng tối bao anh muốn nhỏ âm.
    Máy lạnh lần đầu y muốn hưởng.
    Người run hắn bảo rét căm căm.

    22.
    ĐẾN THĂM
    Vô tư bởi thế mới vô thăm.
    Chỉ sợ rằng ai lại rối tâm.
    Cứ tưởng khi vào em gợi tiếng
    Nào hay lúc đến họ im âm.
    Tình thâm ngó lại người kêu hám.
    Nghĩa nhạt nhìn qua họ bảo hâm.
    Vẫn khát như bao mùa nắng hạ.
    Gặp nhau mới thấy… bởi nhiều năm…

    23.
    XÔNG NHÀ NĂM MỚI
    Nhà ai lại chẳng có người thăm.
    Xông đất tìm người chẳng có tâm.
    Bạn đến bao anh kêu mợ cũ.
    Tôi đi lắm chị bảo mình âm.
    Chê tôi mối phất đầu tôi nóng.
    Trách móc nên sinh óc bạn hâm.
    Bạn biết thường xuyên ta đến đó.
    Chứ đâu hờ hững xuốt quanh năm.

    24.
    BẤT TÁI ĐẦU NĂM
    Lời qua tiếng lại chẳng thèm thăm.
    Chỉ tại lòng ai thiếu chữ tâm.
    Lúc trước tôi vào mừng tết mới.
    Giờ đây cậu tới chúc xuân âm.
    Nếu tôi có lại người kêu tửng.
    Mà bạn không vào họ nói hâm.
    Phải hiểu tùy cơ mà ứng xử.
    Đừng như tôi chẳng chúc đầu năm.

    25.
    CŨ VÀ NAY
    Đã chót hứa là sẽ đến thăm.
    Luận bình thơ phú thỏa can tâm.
    Đường xưa xướng họa người chê cổ.
    Lối cũ vinh bình họ trách âm.
    Chữ nghĩa tràn lan đem luộc nấu.
    Ngôn từ lẫn lộn mới sào hâm.
    Nào hay tứ dở còn chiềng mãi.
    Vẫn đến thi đàn vịnh cả năm.

    Trả lờiXóa
  5. 26.
    GIỮ GÌN BẢN SẮC THƠ
    Nghe đâu thơ bác giữ hạng cao?
    Mới nhận tiền tươi đúng vậy sao?
    Tôi biết thơ ông không nhạt nhẽo.
    Họ coi văn bác thấy thơm ngào.
    Câu từ ý tứ không trùng lắp.
    Chữ nghĩa niêm vần chẳng lệch lao.
    Kiến thức bao năm anh chải chuốt.
    Trăm bài vẫn chuẩn đúng không nào?

    27
    PHẨM GIÁ THI ĐÀN
    Tự khiêm tạo giá ở tầm cao.
    Thiên hạ chê mình cũng chẳng sao.
    Dẫu có khen chê lòng thấm ngọt.
    Dù không ca ngợi dạ thơm ngào.
    Người chê phải biết mình chân thật.
    Kẻ nịnh nên hay nghĩa dạ nào.
    Hay dở thôi đành do họ phán.
    Thẳng ngay, ngoắt ngéo… phải không nào.

    28.
    PHẢI THẾ NÀO
    Phố xá nhà ông tết tận cao.
    Ngày đêm lên xuống sướng làm sao.
    Nhà tranh của tớ không tăm tối.
    Gác đúc bên ông vẫn ngọt ngào.
    Cấy lúa nhà nông nên bám lúa.
    Phóng lao nghiệp võ phải theo lao.
    Làm nông cũng biết… nghèo đành vậy.
    Hỏi muốn giầu nên phải thế nào?

    29.
    ĐỔI QUÊ
    Đang ở đồng bằng tới dẻo cao.
    Đổi đời nghèo khó muốn làm sao.
    Mùa màng mất trắng ai than khóc?
    Nương rẫy khô đen họ nghẹn ngào.
    Trải mấy năm qua hao sức lực.
    Từng nhiều ngày tháng phí công lao.
    Tiền vay lãi xuất đâu năm tháng.
    Thương xót nào ai có biết nào.

    30.
    GIỮ TRỌN LUẬT NIÊM
    Đường luật loại thơ thật khó thay.
    Lời ngon đối dở mới còn cay.
    Trắc bằng mọi chữ đừng cho thất.
    Niêm luật trong câu phải giữ đầy.
    Chữ nghĩa: Đồ xưa say vẫn tỉnh.
    Văn chương: Tứ mới tỉnh còn say.
    Nếu yêu đường luật niêm gọt kỹ.
    Vị trí ngôn từ đúng luật đây.

    Trả lờiXóa
  6. 31.
    VÀO LÀNG THƠ
    Vào làng thơ để vịnh bình thơ.
    Xướng họa làm sao tránh tiếng hôi.
    Bạn đọc bình ngay: Trời quá tuyệt.
    Người coi nói sẵng: Quả hơi tồi.
    Tuyệt, tồi do ở người viết cả.
    Hay, dở phải đâu kẻ vịnh ôi!
    Giữ đúng luật niêm Đường chẳng dễ.
    Nếu không thế giới ngập thơ rồi.

    32.
    ÔI ĐỜI NAY
    Nước Việt thể thao lắm thứ chơi.
    Thứ thì thơm ngát thứ thì hôi.
    Nơi hay phát ở tâm can tốt.
    Chỗ dở sinh ra đạo đức tồi.
    Cựa cứng về như sao vậy nhỉ?
    Giò non đứng nhất thật là ôi.
    Đời nay đen trắng đang nhào lộn.
    Đức thánh truyền cho đã hết rồi.

    33.
    BỐ LẠY CON
    Khoe khoang đủ thứ đã từng chơi.
    Thứ ấy bập vào chẳng thoát hôi.
    “Loại xịn” lùi xa người nói khá.
    Đồ thường tới bán họ chê tồi.
    Tình ta giữ trọn mà tươi mát.
    Nghĩa họ buông lơi mới bị ôi.
    Thiết nghĩ đời nay sao đảo lộn?
    Người trên vái lạy trẻ nay rồi.

    34.
    XUÂN VỀ
    Hôm nay ngày tết mới mùng ba.
    Hớn hở vui xuân trẻ giống già.
    Vẫn hội cây đa vang tiếng giục.
    Văn đàn thơ phú vọng lời a.
    Hiu hiu xuân đến tươi màu lá.
    Hây hẩy tết về đẹp sắc hoa.
    Mỗi độ năm qua bao thứ mới.
    Quê hương thay đổi đẹp ghê nha.

    35.
    GIÁ TẾT
    Từ quê tới phố rất là xa.
    Tết nhất cho nên phải sắm hoa.
    Bữa mốt đầu xuân rồi bước tới.
    Ngày mai cuối tháng phải phải ra đi.
    Tiền nhiều vật sắm cho kha khá.
    Túi ít đồ mua chớ chớ đa.
    Tới phí nhìn hoa ôi lộng lẫy.
    Đồ mua trợn mắt giá cao à.

    Trả lờiXóa
  7. 36
    THẾ VẬY A
    Gần nhau sao tháng vẫn còn xa.
    Chẳng giống như loài bướm với hoa.
    Sắc đẹp mùi hương bươm bướm tới.
    Màu tươi vị nhạt kiến bò ra.
    Tình nhiều họ vẫn dùng nhiều đòn thiểu.
    Nghĩa ít người còn lấy tối đa.
    Để lại trong ai bao ước vọng.
    Lúc hay hối hận nói vậy à?

    37
    CẢNH GIÁC
    Đứt tay họ nói bởi dùng dao.
    Chợt tỉnh mới hay chẳng biết sao.
    Dựng kế Điêu Thuyền phang Lã Bố.
    Bày mưu hẻm núi đánh quân Tào.
    Cao Bồi phẩy bút ngang phang giáo.
    Huy Vụ dốc nghĩa tựa phóng dao.
    Một lũ quan tham bay sẽ chết.
    Đánh tan lũ mọt chẳng tha nào.

    38.
    GẮP ĐÔI CHÂN
    Trên đời có quả mới sinh nhân.
    Quả lắm nhân nhiều chỉ mỗi thân.
    Đất nước muôn nhà xây tổ quốc.
    Quê hương một cõi dựng đời dân.
    Bao giờ kẻ xấu không còn đến.
    Đến lúc đồ ngon chẳng phải cân.
    Nhân quả xấu ngon do kẻ tạo.
    Ngon thì hái lượm gấp đôi chân.
    39.
    PHÓ THƯỜNG DÂN
    Cứ vậy nhiều năm công với nhân.
    Đâu lo chăm chút sắc và thân.
    Nằm trong xã hội không quan chức.
    ở tại gia đình lại phó dân.
    Cứ thế bao năm đong lại đếm.
    Mà rồi hằng tháng xúc rồi cân.
    Cuộc đời chẳng khác con chong chóng.
    Bác mãi không ngừng những bước chân.

    40.
    ĐỪNG HAM
    Buôn… lời tiền lắm ắt là ham.
    Mấy thứ… trời ơi chớ có tham.
    Đã vướng cơm đen trên đất bắc.
    Giây vào bột trắng dưới trời nam.
    Vào tù lắm kẻ không hề muốn.
    Tử tội phiền ngài chẳng có ham.
    Nhắn kẻ ham tiền mà mắt quáng.
    Người đời khắp chốn vẫn luận đàm.

    Trả lờiXóa