CƯỜI
Nhân sinh ai kẻ chẳng từng cười?
Nhân sinh ai kẻ chẳng từng cười?
Muôn vẻ cười kia, khác lắm ôi!
Cười
sướng hi ha đầy khoái trá
Cười
đau ha hả vợi oan khơi
Cười khi hốc mắt không còn lệ
Cười lúc thằng tôi được thỏa lời
Cười
ngạo, khinh chê bao thói tệ
Cười cay nghịch cảnh, dạ vơi nguôi.
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA :
LẮM KIỂU CƯỜI
Đã sống thì ai
chẳng lúc cười
Nhưng cười lắm
kiểu quá, than ôi !
Cười vui như trẻ
ăn quà bánh
Cười khoái tựa
người tắm biển khơi
Cười mỉa bọn ngu
xưng nhất nước
Cười buồn bạn
thiết nói hai lời
Cười gằn, cười
ngạo, cười cay đắng
Cười loạn, cười
điên chẳng thể nguôi.
Sông Thu
ĐỒNG HỌA :
NHỚ !
NHỚ thuở xuân xanh rộn tiếng cười
NHỚ thời áo trắng quá thương ôi
NHỚ thầy giảng dạy nơi trường lớp
NHỚ bạn vui đùa chốn biển khơi
NHỚ tuổi thần tiên xao xuyến dạ
NHỚ đời hương mộng vấn vương lời
NHỚ mùa hoa phượng từng mơ ước
NHỚ kỷ niệm xưa ngộ chẳng nguôi.
Liêu Đình Tự
CÙNG HỌA :
KHÓ NGUÔI
Sau bảy mươi lăm, bặt tiếng cười
Cơm thừa không có, chỉ...than ôi !
Lòng đau, dạ thắt luôn dằn xé
Cửa nát, nhà tan cứ gợi khơi
Nheo nhóc vợ con, đành gạt lệ
Xót xa tình cảnh, khó nên lời
Nay thì khốn đốn dù qua hết
Ký ức buồn này chẳng dễ nguôi
Thục Nguyên
TIẾP HỌA :
LINH TINH CƯỜI
Trăm quan mua lấy nụ ư cười
Ngôn ngữ chuyện này khó hiểu , ôi !
Cười rớt hàm răng nghe sợ khiếp
Cười rơi nước mắt thấy đau khơi.
Cười hơi nhếch mép nan tìm ý
Cười đến rụng râu hết diễn lời.
Còn lúc hỏng thi e gượng gạo
Vu quy toe toét dễ nào nguôi .
Trần Như Tùng
HỢP HỌA :
NỤ CƯỜI DÂN GIAN
Ngẫm nghĩ dân
gian lắm nụ cười
Miệng cười khó
đoán... ối chao ôi!
Cười thầm chúm
chím lòng che giấu
Cười rộ ồn ào
tánh gợi khơi
Cười thẹn qua đò
khi đón bậu
Cười duyên liếc
mắt khó trao lời
Cười khì tha thứ
trăm hờn giận
Cười gượng mai
này dạ sẽ nguôi!
Như Thu
CŨNG HỌA :
CƯỜI
Quân vương mất nước bởi mê cười
Dân dã vì cười cũng hỡi ôi !
Cười nụ- môi chu không
hở miệng
Cười tình-mắt
chớp chẳng
ra lời
Cười ruồi- phe phẩy khi hầu quạt
Cười khẩy- vênh vang lúc
vượt khơi
Cười buồn than phận khó mà ngôi.
Thi Lệ Trang
ĐỒNG HỌA :
TIẾNG KHÓC KHÔ
Khổ sở bao nhiêu vẫn cứ cười
Cười là tiếng khóc cạn ai ôi
Cười ruồi kẻ dốt ngồi đầu chóp
Cười mỉa quan đần tận đáy khơi
Cười gượng dằn đau khôn cất tiếng
Cười gằn nuốt giận khó nên lời
Cười che uất hận quân xâm lược
Nợ nước đong đầy chẳng thể nguôi.
Thanh Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét