Thứ Năm, 30 tháng 4, 2020
Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020
ĐÓA HOA TÂM
ĐOÁ HOA TÂM
Hoa tâm hiện hữu mỗi con người
Nẩy nở trong lòng,khắp mọi nơi
Nếu biết vun bồi luôn thắm đẹp
Và siêng chăm bón mãi xanh tươi
Tâm hồn chớ để vương mùi tục
Thể chất không nên vướng bụi đời
Thanh thản vô ưu thì sảng khoái
Thứ tha ắt nhận được niềm vui
songquang
20200426
Hoa tâm hiện hữu mỗi con người
Nẩy nở trong lòng,khắp mọi nơi
Nếu biết vun bồi luôn thắm đẹp
Và siêng chăm bón mãi xanh tươi
Tâm hồn chớ để vương mùi tục
Thể chất không nên vướng bụi đời
Thanh thản vô ưu thì sảng khoái
Thứ tha ắt nhận được niềm vui
songquang
20200426
BÀI HỌA
NHƯ ĐÓA VÔ THƯỜNG
Người ơi tâm chánh, hãy yêu
người
Gieo hạt an hòa rộng khắp nơi
Để dạ hằng nuôi bao ý thiện
Cho đời mãi thắm những điều
vui
Trí rồi sảng khoái theo ngày
tháng
Hồn sẽ thăng hoa trọn cuộc đời
Cõi tạm đương nhiên nhiều
trói buộc…
Như hoa ta gắng nhú mầm tươi…
CAO BỒI GIÀ
28-04-2020
ĐỒNG HỌA:
ĐỜI VUI
Thể dục từng hôm vận động người
Thiền hành mỗi sớm ngắm bao nơi
Vườn hoa đủ sắc vươn ngời đẹp
Lá cỏ thêm màu mọc tốt tươi
Cảm thấu nguồn suy mùi thế tục
Nhìn sâu bóng nhạt cảnh trần đời
Buông phiền bỏ não đùa con nắng
Hít thở điều hoà dạ bỗng vui
Minh Thuý
Tháng 4/27/2020
CÙNG HỌA:
LÀM ĐẸP LÒNG NHAU
Kết đoá hoa tâm gởi tặng người
Thân thương, hoan hỉ khắp muôn nơi
Tình vàng xan xẻ mười phương tốt
Nghĩa bạc chan hoà tám hướng tươi
Có thật chân thành tha thiết bạn
Hay vờ hảo ý xót xa đời
Trăm năm một thoáng rồi tương biệt
Làm đẹp lòng nhau mới thấy vui...
Hawthorne 27 - 4 – 2020
CAO MỴ NHÂN
TIẾP HỌA:
ĐI TÌM
Đi tìm thiện ác mỏi chân người
Lẩn quẩn gần xa khắp chốn nơi
Giấc ngủ đong đầy hoa ngũ sắc
Con tim ôm ấp nụ hồng tươi
Tâm tư sáng chói xua đêm tối
Trí tuệ thênh thang đón cuộc đời
Trong cõi ta bà cần phải biết
Bể dâu bất chợt xoá ngày vui !
HỒNG PHƯỢNG
HỢP HỌA:
SỐNG ĐẸP
Tôi tin trong xã hội loài người
Cái tốt luôn tồn tại khắp nơi
Nếu biết vun bồi mầm hạt khỏe
Hẳn là thu hoạch quả hoa tươi
Nghiêm minh dưỡng tánh từng hoàn cảnh
Khe khắt tu thân suốt cuộc đời
Khi mỗi cá nhân đều sống đẹp
Tháng ngày không thiếu những điều vui.
Sông Thu
CŨNG HỌA:
NHƯ NHIÊN
Như nhiên hoa nở giữa tim người
Nở cả đêm ngày,nở khắp nơi
Thiện ý gieo mầm hương mãi ngát
Chân tình dưỡng nụ sắc hoài tươi
Với muôn cảm ngộ hòa duyên thế
Là bấy yêu thương phối ngẫu đời
Lòng đất bao dung,nguồn cội vững
Bầu trời độ lượng rót lành vui
Lý Đức Quỳnh
28/4/2020
ĐỒNG HỌA:
HOA LÒNG
Thanh tâm hòa hợp giữa muôn Người,
Chăm đóa Hoa Lòng mãi thắm tươi,
Sắc tỏa dâng mùa, bừng chốn chốn,
Hương dành tặng bạn, ngát nơi nơi...
Sang hèn,... cao khiết tôn nhân ngãi,
Ân oán,...vị tha trọng đạo đời.
Giấy rách giữ lề, gìn phẩm hạnh,
Thơi nhàn,... rạng rỡ nụ cười vui!
28-4-2020
Nguyễn Huy Khôi
CÙNG HỌA:
PHẬT TÁNH
Phật tâm tiềm ẩn đáy tim người
Tựa đóa hồng thơm tỏa khắp nơi
Gặp lúc sai mùa hoa héo úa
Nhằm khi thuận tiết nụ xinh tươi
‘Búp Sen’ tinh khiết từ bùn đất
‘Mắc Cở’*thanh tao giữa bụi đời
Ích kỷ,tham lam nên bỏ bớt
Lòng luôn thư thái; đó nguồn vui
Thanh Hoà
TIẾP HỌA:
NIỀM VUI
Tình yêu chủng sẵn trái tim người
Duyên đến hạt lành nở khắp nơi.
Đức tích hằng ngày tâm ý sạch
Phước bòn từng chút nụ cười tươi.
Hận thù buông xả đẹp trần thế
Tham ái khư khư khổ cuộc đời.
Thắm thoát cái già xồng xộc đến
Thiền hành mỗi sáng, một điều vui.
Mailoc
HỢP HỌA:
THIÊN TAI NHÂN HỌA.
Thiên tai nhân họa hại
bao người,
Súng ống lan tràn nổ
khắp nơi.
Đại dịch cướp đi nhiều
mạng sống,
Cháy rừng thiêu hủy
những cây tươi.
Bão dông tàn phá tiêu
tài sản,
Lụt lội tan hoang khổ
cuộc đời.
Cầu nguyện Ông Trời
thương thế tục,
Cho mưa hòa gió thuận
an vui.
Nguyễn Thị Mỹ Ngọc.
Apr.27/2020
CŨNG HỌA:
NGUỒN VUI ĐÍCH THỰC!
Thật khó! Lòng ta giữ tính người
!
Gian trần tráo trở khắp muôn nơi
Tình yêu sáng tỏ thường hay héo
Bọn quỉ điên rồ vẫn cứ tươi !
Ác độc tham tàn thờ vật chất…
Từ bi bác ái nở hoa đời
Thực hành chính nghĩa ngời chân lý
Cố luyện tâm hồn... mới đặng vui...
Gian trần tráo trở khắp muôn nơi
Tình yêu sáng tỏ thường hay héo
Bọn quỉ điên rồ vẫn cứ tươi !
Ác độc tham tàn thờ vật chất…
Từ bi bác ái nở hoa đời
Thực hành chính nghĩa ngời chân lý
Cố luyện tâm hồn... mới đặng vui...
Đức Hạnh
ĐỒNG HỌA:
DANH
HIỆU HOA TÂM
Hoa
tâm danh hiệu Đất khen Người
Thi
sĩ anh tài nhất mỗi nơi
Tình
cảm chân thành ngời bếp ấm
Tấm
lòng nhân hậu ngọt rau tươi
Câu
lời tựa sữa trao con trẻ
Ý tứ
ngang sâm tặng cõi đời
Chốn
chốn tưng bừng thơ xướng họa
Thơ
vườn tràn ngập khúc ca vui .
Trần Như Tùng
CÙNG HỌA:
HOA VÔ ƯU
Huệ lòng sẵn có ủ tim người
Bồi thiện thêm lành toả khắp nơi
Gieo giống hiền hoà thân hưởng phúc...
Trỗ mầm tốt đẹp sắc hồng tươi.
Tinh thần minh mẫn thong dong dạ
Tâm trí thảnh thơi thoải mái đời.
Thân tá gởi trần đều có phận...
Đoá vô ưu ngự, nở đài vui.
Đăng Xuân Linh
TIẾP HỌA:
VẪN MONG
Phải chăng
bóng tối phủ quanh người
Cái ác rập
rình ngự khắp nơi
Qủy chúa
không từ chôn kẻ sống
Ma vương
nào ngại móc gan tươi
Niềm đau
nạn dịch thương trần thế
Nỗi khổ
nhân sinh xót cuộc đời
Dẫu
thế...vẫn mong trời rực sáng
Tâm lành
lại nở nụ cười vui !
Thy Lệ
Trang
HỢP HỌA:
VƯỜN TÂM
Ngắn ngủi
trăm năm một kiếp người
Vườn thơ
thẩn đó chính là nơi
Nẩy mầm độ
lượng vun xanh biếc
Ươm hạt từ
tâm nhuộm sắc tươi
Ý ngắn
tình dài câu xướng họa
Thân giòn
phận mỏng cội cây đời
Tri âm tri
kỷ quà trao tặng
Tất cả
chung lòng đấy thú vui
Kim Phượng
CŨNG HỌA:
HOA TIM
Hiện diện
hoa tim ở mỗi người
Phô bày vẻ
đẹp khắp nơi nơi
Tình
thương trải rộng luôn ngời sáng
Bác ái
vương cao mãi tốt tươi
Tích phước
vun bồi gây lẽ sống
Tu tâm săn
sóc tạo hương đời
Hận thù
gác bỏ gìn nhân đức
Vị tha sớm
nở được nguồn vui
Lệ Hồng V
ĐỒNG HỌA:
HOA TÂM LUÔN NỞ
(Thủ nhất thanh
TÂM
hoa bừng nở tự tâm người
TÂM
sáng chan hoà rọi khắp nơi
TÂM
tịnh lòng yên dung rạng rỡ
TÂM
bình trí thản diện xinh tươi
TÂM
trong nhân hậu lành tròn kiếp
TÂM
tốt từ bi phúc một đời
TÂM
mở kết giao nhiều bạn hữu
TÂM
hoà luôn đón nhận niềm vui
Phương Hoa - Apr 30th 2020
Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020
30-4-1975 : PHÚT CUỐI CỦA TƯỚNG LÊ VĂN HƯNG
Trải qua cuộc nội chiến, phía Bắc vẫn ca ngợi những anh hùng của mình. Miền Nam cũng có những anh hùng trong trí nhớ của người dân. Đó là lịch sử. Và lịch sử thì sừng sững, có thể được nhìn từ nhiều hướng nhưng không ai có thể vin vào lý lẽ nào để xóa đi.
Dưới đây là
chuyện kể của bà Kim Hoàng, vợ của tướng
Lê Văn Hưng, mở ra
một góc khuất của lịch sử. Xin đặt lại nơi đây, nhân tưởng
niệm 45 năm cuộc tương tàn.
----------------
Phút cuối của tướng Lê Văn Hưng
Bây giờ 7 giờ 30 tối ngày 30 tháng 4, Hưng gọi tôi lên văn phòng làm việc. Đây là giờ phút nghiêm trọng nhất, không có ai hiện diện hết. Sau khi kể cho tôi nghe
hết sự đổ vỡ từ trưa đến giờ phút đó, Hưng nhấn mạnh: "Hoàng, em đã hiểu sự thất bại do các nguyên nhân sau đây: Vị Đại Tá không tuân lệnh, nên giờ chót không điều động quân về các vị trí chiến lược, trù liệu theo kế hoạch. Việc níu kéo sự tin tưởng của dân chúng và binh sĩ không thành. Lời kêu gọi trễ tràng của Tướng Nam không có tiếng vang. Cũng như lời yêu cầu của dân chúng thị xã Cần Thơ. "
Quắc đôi mắt sáng, Hưng nhìn tôi dằn giọng: "Em phải sống ở lại nuôi con." Tôi hoảng hốt: "Kìa mình, sao mình đổi ý?" "Con chúng ta vô tội, anh không nỡ giết con." "Nhưng không thể để con sống với Cộng Sản. Em sẽ thay mình làm chuyện đó. Chỉ cần chích thuốc ngủ cực mạnh cho con. Chờ em một chút, chúng ta cùng chết một lúc." "Không thể được. Cha mẹ không thể giết con. Anh van mình. Chịu nhục, cố sống. Ở lại thay anh, nuôi con trở thành người công chính. Phú quý vinh hoa địa vị hãy đề phòng, những thứ đó dễ làm mờ ám lương tri. Nhớ, giang san tổ quốc là trọng đại hơn hết. Gắng chịu cúi lòn, nhục nhã để nuôi con và cũng nuôi luôn ý chí để có ngày còn phục hận cho đất nước chúng ta."
"Nếu vì con, mình thương con, sao mình không đi ngoại quốc?"
Hưng đanh mặt lại, nghiêm khắc nhìn tôi trách móc: "Em
là vợ anh. Em có thể nói được câu ấy sao?" Biết mình vụng về, lỡ lời xúc phạm đến người, tôi vội vàng tạ lỗi: "Xin mình tha thứ. Chẳng qua vì quá thương mình nên em mới nói thế."
*
Giọng Hưng thật nghiêm trang mà cũng thật trầm tĩnh:
"Nghe anh nói đây. Người ta trốn chạy được. Chớ anh không bao giờ trốn chạy. Mấy ngàn binh sĩ dưới tay, hồi nào sinh tử có nhau, giờ bỏ mặc họ tìm sống riêng mình sao? Anh cũng không đầu hàng. Bây giờ thì rút cũng không kịp nữa, vì vào mật khu mà không có nguồn tiếp liệu vũ khí, đạn dược, lương thực thì không cầm cự được lâu. Đã muộn rồi. Việt Cộng đang kéo vào đừng để anh không dằn được nổ súng vào đầu chúng, thì gây thiệt hại cho dân chúng và anh em binh sĩ. Anh không muốn thấy bóng dáng một tên Việt Cộng nào."
Tôi
phát run lên hỏi: "Nhưng mình ơi, còn em? em phải làm gì trong lúc này?" Nắm chặt tay tôi, Hưng nói: "Vợ chồng tình nghĩa bao nhiêu lâu, anh hiểu em và em hiểu anh. Em tuy chỉ là con cá nhỏ nhưng biết mang ý chí kình ngư. Gắng chịu nhục. Dù phải chịu trăm ngàn sự nhục nhã để nuôi con, để phục hận cho quê hương. Cải trang, cải dạng, len lỏi mà sống. Anh tin em. Vì anh, vì con, vì nợ nước, tình nhà, em có thể chịu đựng nổi! Nghe lời anh đi. Anh van mình, anh van mình."
Tôi không sao từ chối được trước ánh mắt van nài, trước những lời tha
thiết ấy: "Vâng, em xin nghe lời mình." Hưng sợ tôi đổi ý, tiếp lời thúc giục: "Em
hứa với anh đi. Hứa một lời đi." "Em xin hứa. Em xin hứa mình ơi. Nhưng xin cho em hai điều kiện. Nếu Cộng Sản bắt em phải sống xa con, nếu giặc Cộng làm nhục em, lúc ấy em có quyền tự sát theo mình chứ?" Hưng suy
nghĩ giây lâu, gật đầu đồng ý, và ra lệnh cho tôi: "Em
mời má và đem các con lên lầu gặp anh."
*
Tôi quay đi. Ánh mắt bỗng chợt đập vào lá cờ vẫn dựng ở góc phòng. Tôi vội vàng đem cờ đến bên người. Tôi nói: "Bao nhiêu năm chiến đấu để bảo vệ tổ quốc. Bây giờ mình hãy giữ nó." Chúng tôi nhìn nhau cảm thông. Hưng ôm lá cờ, áp vào mặt, đôi mắt Hưng chợt ướt. Sau cùng Hưng cũng rán đứng lên hối tôi: "Mau mời má và mấy đứa nhỏ lên." Khi mẹ tôi và các con lên văn
phòng, Hưng nói rõ cho mẹ tôi hiểu vì sao người phải chết và tôi phải sống.
Vâng lệnh Hưng, tôi mời tất cả sĩ quan
binh sĩ còn tụ họp dưới nhà lên văn phòng. Mọi người đứng xếp hàng nghiêm trang và vô cùng cảm động. Giờ phút từ biệt sanh ly giữa những người từng bao ngày sống chết bên nhau.
Hưng dõng dạc nói: "Tôi không bỏ các anh và đưa vợ con trốn sang ngoại quốc. Như các anh đã biết, cuộc hành quân chưa chi đã bị gẫy đổ nửa chừng. Tôi không phản công vào phút chót là vì dân chúng. Tôi không muốn Việt Cộng pháo kích bừa bãi, biến Cần Thơ thành An Lộc thứ hai. Tôi cũng không chịu nhục đầu hàng. Các anh đã từng cộng tác với tôi, những lúc các anh lầm lỗi, tôi rầy la. Rầy la không có nghĩa là ghét bỏ. Rầy la để mến thương nhau, để xây dựng nhau. Mặc dầu đất nước ta bị bán đứng, bị dâng cho Cộng Sản, nhưng các anh không trực tiếp chịu tội với quốc dân. Chính những người trực tiếp nắm vận mệnh các anh, mới chính là những kẻ trọng tội. Xin các anh tha thứ cho tôi những lỗi lầm, nếu có. Tôi bằng lòng chọn cái chết. Tướng mà không giữ được nước, không bảo vệ được thành, thì phải chết theo thành, theo nước, chớ không thể bỏ dân, bỏ nước, trốn chạy, cầu an. Tôi chết rồi, các anh hãy về với gia đình, vợ con. Nhớ rõ lời tôi căn dặn: Đừng bao giờ để bị Cộng Sản tập trung các anh, dù tập trung dưới bất cứ hình thức nào. Tôi có lời chào vĩnh biệt các anh."
Tướng Hưng đưa tay
chào và bắt tay từng người một. Mọi người đều khóc. Đến bên Thiếu Tá Phương, Trung Úy Nghĩa, Hưng gởi gấm: "Xin giúp đỡ giùm vợ con tôi. Vĩnh biệt tất cả." Mọi người đều đứng yên không ai nói lên được lời nào. Mẹ tôi nhào lại ôm chầm lấy người, xin được chết theo. Hưng an ủi mẹ tôi. Yêu cầu mẹ tôi cố gắng chăm lo
cho cháu ngoại. Hưng ra lệnh cho
tất cả mọi người phải ra
ngoài.
*
Không ai chịu đi. Hưng phải xô từng người ra cửa. Tôi van xin: "Mình cho em ở lại chứng kiến mình chết." Người từ chối. Nghĩa hoảng sợ bỏ chạy. Hưng quay vào văn phòng đóng chặt cửa lại.
Tôi gọi giật Nghĩa: "Nghĩa trở lại với tôi." Tôi bảo Giêng tìm dao nạy cửa. Giêng bỏ chạy như bay.
Nghĩa trở lên, đứng trước cửa chờ đợi. Có tiếng súng nổ. Tiếng nổ nghe
chát chúa. Tôi đưa tay
xem đồng hồ: 8 giờ 45 phút tối ngày 30 tháng 4 năm 1975.
Ngày kết liễu cuộc đời của chúng tôi. Lê Văn Hưng, anh đã chết.
Giêng run run lấy dao nạy cửa. Cửa bật ra. Nghĩa lách mình nhường tôi chạy vào phòng trước. Hưng ngả người nằm trên, nửa người nằm dưới, hai
cánh tay
dang ra, cong lên và giật mạnh, toàn thân run rảy từng cơn. Đôi mắt Hưng mở to căm hờn. Miệng Hưng há ra, đôi môi mấp máy. Tôi ôm chầm lấy Hưng hỏi: "Mình, mình ơi! Mình còn lời gì dặn dò em nữa không?" Hưng không còn trả lời được tiếng nào. Nghĩa gào lên nức nở: "Chuẩn Tướng! Trời ơi, Chuẩn Tướng!"
Giêng chạy vào phụ Nghĩa đỡ lưng và chân, tôi đỡ đầu Hưng, đặt nằm ngay ngắn trên giường. Máu tim
nhuộm thắm áo trận, ướt đỏ cả tấm drap
trắng. Tôi đưa tay vuốt mắt cho
người. Nghĩa vẫn gào khóc: "Chuẩn Tướng! Chuẩn Tướng ơi!"
Tôi bảo Giêng: "Nói Hòa đưa Hải, Hà, Quốc lên nhìn xác ba lần cuối. Dặn Phương cho Khiết, Hoàng giữ ở cầu thang, bất cứ giá nào cũng phải ngăn chận Việt Cộng." Tôi đi tìm đầu đạn và đuôi đạn. Còn khẩu súng, lạ lùng thay
không biết khẩu súng ở đâu. Đến lúc tắm rửa người, thay
drap vấy máu, tôi mới hiểu. Trước khi hồn lià xác, với ý chí cuối cùng, người còn bình tĩnh nhét khẩu súng, giấu dưới nệm. Có lẽ người sợ tôi quá xúc dộng, quên lời hứa, tự sát theo.
Bé Hải lúc ấy năm tuổi, ôm hai
chân ba,
khóc than,
kể lể thảm thiết. Bé Hà hai tuổi, thơ ngây ôm chai
sữa, lên nằm trên bụng ba, bé mở tròn đôi mắt to, ngạc nhiên không thấy ba đưa tay bế bé như mọi khi.
(Bài viết của Bà Quả phụ Lê Văn Hưng nhũ danh Phạm Thị Kim Hoàng)
----------------
Tướng Lê Văn Hưng là chuẩn tướng Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
Tháng 3
năm
1972, ông được
vinh thăng cấp bậc
Chuẩn tướng
nhiệm chức tại Bộ tư lệnh Sư đoàn ở căn cứ Lai Khê, Bình Dương.
Sau trận tử thủ An Lộc thành công nổi tiếng
trong chiến trận
"Mùa hè đỏ lửa", tháng 7 cùng năm ông được tặng
thưởng tại mặt trận Đệ tam
đẳng Bảo quốc Huân chương kèm Anh dũng Bội
tinh với nhành dương
liễu cùng ân thưởng
Huy chương đặc biệt
mang danh hiệu Bình Long Anh Dũng.
Ngày 1 tháng 11 năm 1974, được lệnh bàn
giao Sư đoàn 21 lại cho Đại tá Mạch Văn Trường (nguyên Chánh thanh tra của Sư đoàn), để về lại Quân đoàn IV
nhận chức Tư lệnh
phó Quân đoàn do
Thiếu tướng
Nguyễn Khoa Nam làm Tư lệnh.
Ngày 30
tháng 4
năm
1975 vào lúc 8
giờ 45 sáng, khi được tin Tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh cho Quân lực Việt Nam Cộng Hòa buông vũ khí đầu hàng.
Tại Bộ tư lệnh
Quân đoàn IV
ông rất đau buồn, với tinh thần bất khuất không
chịu đào thoát hoặc đầu hàng địch. Theo gương
tiền nhân bảo toàn khí tiết, sau khi gặp mặt thuộc cấp dặn dò, tâm tình và vĩnh
biệt gia đình, ông đã tuẫn tiết tại tư dinh ở trại Lê Lợi, Cần Thơ, bằng cách dùng súng lục bắn vào tim tự sát vào lúc 20 giờ 45. Hưởng dương 42 tuổi.
Tuấn Khanh
Cùng anh dũng tuẫn tiết trong biến cố 30-4-1975 như Chuẩn Tướng
Lê văn Hưng còn có 4 vị tướng khác :_Thiếu
Tướng Nguyễn Khoa Nam (1927-1975) Tư Lệnh Quân Khu IV
_Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ (1933-1975( Tư Lệnh Sư đoàn 5 Bộ
binh
_Thiếu Tướng Trần Văn Hai (1925-1975) Tư Lệnh Sư Đoàn 7 Bộ
binh
)Trung Tướng Phạm Văn
Phú (1928-1975) Tư Lệnh Quân Khu II
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)