(Tiếp theo)
Nhớ lại thời ấy các võ đường thuộc Nhu đạo Thân thiện Hội tổ chức thi lên đai mỗi tháng một lần, các kỳ thi đấu này được tổ chức luân lưu vòng quanh các võ đường lớn trong khu vực.Lúc xưa không đấu theo hạng cân mà lần lượt gọi tên một võ sinh rồi gọi người đối đầu, nếu thấy thể hình chênh lệch nhiều quá thì gọi đấu thủ khác cho tương xứng, nói thế chứ nhiều khi cũng cảnh David kình Goliat không hiếm
Xin mô tả sơ quang cảnh một kỳ thi: Đấu trường thường được chia làm 4 thảm đấu, 2 cho nam, 2 cho nữ.Nhóm nam có 2thảm thì 1 cho các hạng đai Cam,lục; còn 1 dành cho các hạng đai Lam, Nâu và huyền , bên phía nữ cũng vậy.Ở mỗi thảm đấu được tổ chức như sau: Lần lượt thi từng hạng đai, thí dụ thi lên đai cam như bọn chúng mình, các võ sinh chia thành 2 hàng ngồi 2 bên đông tây thảm đấu , phía bắc là bàn thư ký, phía nam là tổ trọng tài, chính giữa là khung vuông nơi tỉ thí.Đấu sĩ nào thắng hay hòa tức là được 1 (ippon) hay 0,5 điểm (waza) thì được thi đấu tiếp còn ai trắng tay thì về gồng mình,ép xác luyện tiếp. Có người giỏi chỉ thi một lần quật ngã luôn 3 đối thủ thăng đai cam ngay nhưng không ít kẻ năm lần bảy bận vẫn trắng tay.Judo là môn đối kháng cần 4 điểm để lấy đai lục, 5 điểm cho đai Lam,6 và 7 cho đai Nâu và Đen,hu hu có nếm rồi mới thấy cái màu đen kia sao mà đắng thế.
Mình dông dài thế là vì bụng nghĩ chắc đang có bạn đọc đã từng là cao thủ đẳng này,đẳng nọ rủa thầm mình phét lác. Vâng xin mọi người nhớ cho mình đang ôn cố chuyện gần nửa thế kỷ trước hệt như Cụ Ngô Tất Tố kể chuyện “Lều chõng” cho đời sau ấy mà. Mình biết Judo bây giờ thay đổi khác xưa nhiều lắm rồi cả về kỹ thuật lẫn luật lệ.Mong người có nghề chịu khó nghe cho thư giãn, theo câu”Già lẩm cẩm,lẩm nhẩm ngấm lỗ tai”
Kỳ thi lần này thằng Phát tặng cho mình một tập cẩm nang mà nó tự vẽ ra:
1-Nếu đối thủ cao hơn mình…thì phải dùng chiêu “bê bú mẹ” …
2-Nếu đối thủ lùn hơn mình…thì phải…
3-Nếu đối thủ…thì phải…
… …
Nhẩm đi nhẩm lại cũng hay phết, nó ngâm cứu đâu ra đủ dáng người đưa vào “công thức”, mình cười hỏi nó:
_Còn gặp thằng có ưu điểm “đòn nách “thì sao? Không thấy mày đưa ra kế sách
_m.m. ưm ừ thì tao đang tương kế tựu kế…hồi sau sẽ có
Lần này cả khu vực thi đấu tại Võ đường Không Quân nằm trong phi trường.Võ đường này rộng dễ đến hàng ngàn mét vuông, thảm tatami chính hiệu từ Kodokan Nhật Bản rất tuyệt, té cả ngày không ê chẳng ẩm tẹo nào, mới tới thằng nào thằng nấy làm nóng bình bịch thử chất lượng liền.
Thằng Phát được gọi vào sới sớm,đối tượng của nó dáng lêu đêu, đầu trơn bóng,mày không lông,mông không thấy,trông hệt một “cây hotdog”. Ngồi ngoài mình quan sát xem nó có áp dụng được cẩm nang của chính nó hay không, xem nào nó viết nếu đối phương cao hơn thì dùng kế “bê bú mẹ”…,nó đang áp dụng triệt để,áp sát dí đầu vào ngực dưới cằm địch thủ nhằm che bước chân hắn rồi bất ngờ ra đòn chân,phịch…”cây hotdog “hổng chân thật nhưng hắn nhanh như chớp xoay mình té xấp, thằng Phát nắm đai hắn tìm cách lật vào đòn đè.Ô kìa “cây hotdog “uốn éo như một con lươn trườn ra khỏi vòng cái đai bằng đường bộ mông siêu mỏng rồi đứng phắt dậy, thằng Phát chỉ làm chủ mỗi cái đai của địch thủ. Cả thảm cùng cười ồ nhìn cái mặt tiếc rẻ ngẩn ngơ của “cái bánh chưng”. Sửa lại trang phục 2 võ sĩ lại tiếp tục, “cây hotdog” rõ là dầy dạn trận mạc, hắn nắm chặt áo thằng Phát bắt thằng Phát làm cây kim compa, hai chân hắn làm đầu viết vẽ vòng tròn, lâu nay mình cùng Phát chỉ quen tập bộ pháp tới lui, bây giờ thấy nó bị làm trụ compa thì thua chắc rồi, sau 2 vòng quay “cây hotdog” làm đòn Ogoshi ngọt xớt, thằng Phát hỏng giò bị ném như một bị gạo nằm phịch dưới sàn.Ôi ,buồn cho nó quá!
Đến lượt mình gặp đối thủ là một kẻ trông thật thư sinh,đứng trước mình hắn nhoẻn miệng cười vẻ cầu tài làm mình có cảm giác dễ chơi.
_Hajime !
Hắn nhẹ nhàng nắm áo mình, mình kéo hắn tới trước rồi điều hắn bước lui, đang dở bước lui mình ra đòn chân De ashibarai liền, nhưng trụ chân hắn thật vững chãi khác hẳn với kiểu cách mềm mỏng ,hòa nhã của hắn, bất ngờ nó nằm ngả người xuống,chân đạp vào hông mình hất tung lên, mình lộn tròn rơi lưng đánh phịch xuống sàn!
_Ippon…
Mình chết lặng, ngơ ngác hơn mất sổ gạo đứng lên chào xong thủ tục rồi lẹ làng về chỗ.
Hy sinh, hy sinh…Tai mình lùng bùng nghe đám đông xì xào, buồn quá chẳng thèm để ý ai nữa.
Lòng vừa buồn vừa thắc mắc nó chơi đòn gì lạ nhỉ, thầy có dạy đâu !Buổi tập sau mình hỏi ,thầy Liêm trả lời:
_Đây là đòn Yokosutemi hay còn gọi là đòn hy sinh,lên đai lục mới học em ạ !
_Vậy nó chơi thế có hợp lệ không thầy?
_Đai thì không vượt cấp được nhưng đòn thế thì được em à.
Từ hôm đó mình với Phát cùng nhau tìm tòi học thêm đòn thế mới.Những thất bại vừa qua dạy cho mình thấy rõ”kinh nghiệm đánh lòi giỏi miếng”
Lúc này võ đường của bọn mình đông môn sinh hơn, thu hút nhiều học sinh các trường chung quanh tới tập.Võ đường vui hơn, sắc màu hơn,có nhiều võ sinh mang đủ cấp đai chứ không chỉ có 2 màu vàng và cam như trước nữa, điều này làm cho mình vỡ ra tại sao thằng thư sinh lại biết hạ mình bằng đòn hy sinh.Có nhiều hạng đai chung tập mình quan sát ,học hỏi được các miếng thế vượt cấp.
Còn hơn thế nữa,bây giờ lớp võ bọn mình có thêm các bóng hồng nữa chứ.
Thời ấy”nam nữ thọ thọ bất thân” học sinh chung trường nam nữ có bao giờ đụng mặt nhauđâu,Nam học sáng thì nữ đi chiều, nam đi chiều thì nữ học sáng,bởi thế nữ sinh Ngô Quyền có luyện võ vào buổi không học chữ thì nam sinh cũng thế lại cũng như mặt trời ,mặt trăng thôi.
Các bóng hồng mình nói đây toàn là nữ sinh nơi khác,chị thì trường bán công Trần Thượng Xuyên, em thì học bên Khiết Tâm v.v…Chỉ có mỗi Chị Thủy là nữ sinh Ngô Quyền, chị học lớp 11 ban D (Văn-Triết)ban này có ít học sinh theo nên chỉ có 1 lớp gồm cả nam lẫn nữ, học cùng buổi với mình.
Chị Thủy xinh lắm,cặp mắt to tròn ươn ướt,mũi cao và nhọn như mấy cô đầm trên cine, còn đôi môi mọng đỏ lúc nào cũng như cười xin lỗi.Nhìn cái dáng xinh xinh,thon thả,làn da trắng mịn ấy mấy ai nghĩ chị là con nhà võ.
.Ngày đầu tiên thấy chị nhanh nhẹn trong bộ võ phục,chùm tóc đuôi gà lúc la lúc lắc ,chiếc đai màu lam tươi đậm làm bọn mình thằng nào cũng ngẩn ra nhìn :
_Ồ,ồ cao thủ đai lam,đai lam…
(Còn tiếp)
Anh Huy oi, anh luon co mot doc gia tu Canada doc blog cua anh moi ngay.
Trả lờiXóaem Vu Thien An