CHỬA CHỊU
GIÀ
Mắt mờ hấp
háy chẳng nhìn ra
Bỗng ngẩn
cay cười có phảih ta
Thưa thớt
trơn trơ đầu với tóc
Nhăn nheo dư
giả nếp cùng da
Sức tài
sức giỏi, bao lăm nhỉ
Tuổi mới
tuổi me,mấy nữa đa
Đối bóng
hỏi gương…mình điểm mấy ?
Tự nghe bụng
“ nịnh”…vẫn chưa già !
CAO BỒI
GIÀ
BÀI HỌA :
CHỬA CHỊU
GIÀ
Mới
đó nay đà khó nhận ra
Hào
hoa một thuở biến đâu ta?
Duyên
hài đã hết răng che gió
Dáng
vóc sao còn cốt bọc da
Chậm
chạp như sên bò miệng hố
Loay
hoay tựa kiến quẩn cành đa
Chân
rung, miệng lệch, tai ngơ nghễnh
Chỉ
có hồn yêu…vẫn chửa già!
Nguyễn Gia Khanh
ĐỒNG HỌA :
CHỬA GIÀ
Quái lạ!
Gã này nghĩ chẳng ra,
Trông
quen, quen quá gặp đâu ta?
Râu thưa
lũn cũn đeo quanh mép,
Mồi đậm
chúc chen bám dưới da.
Chân cẳng
liêu xiêu chừng chán phỏng,
Lợi răng
móm mém chắc buồn đa?
Bỗng dưng
vuốt trán cười ha hả,
Thằng chả
trong gương vẫn chửa già!
VÕ TẤN
HÙNG
CÙNG HỌA :
HẠNH PHÚC TUỔI GIÀ
Đến lão ai trông
cũng đẹp ra
Soi gương tự hỏi
phải chăng ta ?
Bồng bềnh mây
trắng tô làn tóc
Lốm đốm đồi mồi
điểm sắc da
Đôi mắt mơ màng
- tình cảm lắm
Nụ cười móm mém
- nét duyên đa
Ung dung nhàn
nhã như Tiên Phật
Hạnh phúc làm
sao cái tuổi già !
Sông Thu
TIẾP HỌA :
CHỚ NGẠI GIÀ
Sống đến bây chừ mới nghiệm ra
Khổ đau, hạnh phúc tự lòng ta
Xua cơn phiền não thì vui dạ
Xóa nỗi u hoài sẽ đẹp da
Tình cảm chân thành hay lắm đó!
Lời thơ giản dị thích ghê đa!
Bạn ơi rảnh rỗi mình nên hẹn
Du lịch vòng quanh chớ ngại già!
Như Thu
HỢP HỌA :
SANH LÃO
Tuổi lớn
tăng dần sức giảm ra
Đường trần
sanh lão kiếp người ta
Năm mươi
đang độ thời nhăn trán
Sáu chục
trên đà lúc sạm da
Hưng phấn
tư duy chiều hướng giảm
Hiếu kỳ
cảm xúc chẳng còn đa
Trăm năm
thử hỏi bao loài sống
Nhân loại
ai đâu tránh được già.
Liêu Đình
Tự
HỌA TIẾP:
VẪN CHƯA
GIÀ
Sáu chục
niên rồi mới nhận ra
Ngẫm đời
soi dáng mới tường ta
Xuân xanh
còn hiện màu đen tóc
Tuổi ngọc
nào nhòa nét sáng da
Rạo rực
ngàn mai tâm vẫn mãn
Chờn vờn
dặm liễu tính còn đa..
Thâm sơn
quan ải không chùn gối
Ai bảo
rằng anh ấy đã già.
Liêu Đình
Tự
CŨNG HỌA :
CHƯA CHỊU BƯỚC
VÔ GIÀ
Thời gian thứ
nước đã gây ra
Gội bạc phơ phơ
tóc của ta.
Răng sợ mài mòn
nhờ bỏ tủ
Thịt đem giấu kĩ
tựa còn da.
Chó mèo trợn mắt
nhìn cây gậy
Con cháu mua quà
ghét bánh đa.
Lão thải ốm tha
, vô tích sự
Riêng thơ chưa
chịu bước vô già !
Trần Như Tùng
ĐỒNG HỌA:
TUỔI GIÀ
Tuổi cao thay
đổi khó trông ra
Ngó kỹ xem hoài
chẳng giống ta
Tóc bạc răng
long miệng móm méo
Mắt mờ chân chậm
xấu làn da
Tâm tư trí tuệ
như thời trẻ
Bóng cả cây cao
tựa gốc đa
Dạy bảo cháu con
rèn trí tuệ
Nêu cao gương
sáng tuổi về già
Hồ Hắc Hải
CÙNG HỌA :
MỐT GIÀ
Ngồi
đó xin chàng chớ có ra
Không
em la toáng: bớ người ta!
Cục
u đầy trán như tê giác
Vằn
vện khắp mình rõ hổ da
Toen
hoét mắt mờ hắc hóa bạc
Lơ
quơ tay rủn thiểu thành đa
Trời
ơi chẳng lẽ duyên đành vậy
Xơ
múi còn mô, duyệt mốt già ?
Phan Tự Trí
TIẾP HỌA :
ĐỔ ĐỐN.
Bẩy, tám mươi rồi, tuổi bộn
đa!
Âm dương ma lực khó rời ra
Gái non mơn mởn phơi nhan
sắc
Ông khọm lòng khòng khoái thịt
da
Miệng móm khua mồm
cho đã dạ
Thân tàn rướn ngực tỏ đây ta
Vợ con cháu chắt hay không nhỉ?
Trống bỏi ham chơi tận đến già.
13-3-2016.
Đoàn Đình Sáng.
HỢP HỌA :
ĐỪNG HỜ
HỮNG NỮA
Lỡ hẹn,thôi chừ cũng đã ra
Đừng hờ hững nữa,giận người ta
Có mua đây tuýp son hồng nụ
Và tặng thêm chai sữa trắng da
Chớ để đềm êm mùa hải yến
Bay cùng lặng lẽ cánh đa đa
Thời gian vút tựa tên vù mất
Chẳng thể tìm trong nuối tiếc già !
Lý Đức Quỳnh 14.2.2016
CŨNG HỌA :
CÒN ĐÓ NIỀM VUI
Có chút niềm vui chửa nói ra
Ngẫm đời đâu phải chỉ mình ta
Thời xuân nhòa nhạt theo năm tháng
Tuổi hạc hằn sâu dưới lớp da
Vẫn ấm bên chồng ...tươi tắn lắm !
Còn vui với bạn...rộn ràng đa !
Say sưa xướng họa cùng thi hữu
May quá! hồn thơ chẳng thấy già!
Thy Lệ Trang
ĐỒNG HỌA :
CHỬA CHỊU GIÀ
Đứng trước gương mà chẳng nhận ra
Lẽ nào đã khiến ta quên ta ?
Nhìn qua thân thể chừng mờ mắt ?
Sờ thử mặt mày thấy xệ da
Đã tới đường cùng sao vậy hở ?
Chắc là chuyện kết thế này đa !
Bây giờ không biết làm gì nhỉ ?
Mới sắp tám mươi, há dám già ?
Thục Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét