THƯƠNG LẮM NGƯỜI DƯNG
Bên tôi, thương lắm một người
dưng
Duyên ngộ tơ trời cột mệnh
chung
Ái nghĩa mặn nồng manh áo ấm
Ân tình thơm ngọt chén cơm
lưng
Nụ cười chia sẻ ngày an thái
Nước mắt cùng chan buổi bão
bùng
Gai góc, dai bền dây nguyệt
lão
theo nhau tháng tận đến năm
cùng…
CAO BỒI GIÀ
11-10-2017
BÀI HỌA:
TRĂM
NĂM VÀNG ĐÁ
Người
ấy cùng ta chẳng dửng dưng
Đêm
khuya lạnh lẽo đắp chăn chung
Ngày
đi xuống chợ thì mua bánh
Bữa
tắm theo mình để cọ lưng
Lúc
vắng đừng nên ham lộn xộn
Khi
vui chớ có thích lùng bùng
Trăm
năm vàng đá bền giai ngẫu
Đầu
bạc răng long vẫn sống cùng
Phạm
Kim Lợi
ĐỒNG HỌA:
NGƯỜI DƯNG
Thương người tự thuở gọi là dưng
Một mái tranh nhà sướng khổ chung
Sẻ miếng vui lòng tình đã khẳm
Chung đường thỏa ý nghĩa nào lưng
Khoan hòa tựa mở niềm quay quắt
Độ lượng dìu qua nẻo bịt bùng
Lão bệnh ân cần nương đỡ bước
Đậm sâu,nói mấy cũng khôn cùng
Lý Đức Quỳnh
TIẾP HỌA:
VỢ CHỒNG
Thoạt đầu hai đứa chỉ là dưng
Cảm mến, thề nguyền hẹn sống chung
Nặng gánh áo cơm, ngày góp sức
Vui niềm hạnh phúc, tối kề lưng
Trưa nồng phẩy quạt chia hơi mát
Đêm lạnh cời than ngắm lửa bùng
Sướng khổ một đời luôn gắn bó
Đường xa muôn nẻo sánh vai cùng.
Sông Thu
HỢP HỌA:
TÌNH YÊU SÂU ĐẬM.
Cùng họ,gần nhau vẫn dửng
dưng
Người ngoài lại muốn thảy đều
chung
Ông tơ kết mối giằng đôi kẻ
Bà nguyệt se tình, cột cặp
lưng
Bão táp không sao dìm nghĩa
lặn
Phong ba chẳng thể dụi tình
bùng
Chia bùi sẻ ngọt bao năm
tháng
Khắng khít bên nhau đến tận
cùng.
Thanh Hòa
CŨNG HỌA:
THEO EM
Ngày ấy theo em
vẫn dửng dưng
Dẫu rằng ngõ
hẹp bước về chung
Bao lần nắng đổ
khua mòn gót
Lắm lúc mưa
tuôn đạp oải lưng
Kiên nhẫn đêm
ngày đeo ráo riết
Thẹn
thùng phút chốc hết lùng bùng
Con đường vắng
vẻ giờ vui quá
Hứa hẹn bên
nhau đến tận cùng…
THIÊN HẬU
ĐỒNG HỌA:
CHẲNG THỂ BÙNG
Buổi trước tôi, mình chỉ kẻ dưng,
Hồng duyên buộc chặt để ta cùng :
Dầu khi nắng nhạt bền xây tổ
Dẫu lúc giông dồn vững tựa lưng
Thoắt đã lên hàng gốc cội hiếm
Thêm càng gắn bó nghĩa tình chung
Càng lay khối lại càng thêm chắc
Dẫu vạn phong ba chẳng thể bùng
12 – 10 – 2017
Phạm Duy Lương
CÙNG HỌA:
ĐI TỚI
CÙNG
Vợ chồng
dù khổ ghé vai chung
Ai nỡ
lơi lòng sống dửng dưng
Tươi rói
nụ cười… cơm sẻ nửa
Giòn tan
giọng nói… cháo san lưng
Răng
long, nghĩa đậm còn say đắm
Tóc bạc,
tình sâu vẫn cháy bùng
Còn mỗi
cung đường là tới đích
Chông
gai dẫu lắm quyết đi cùng!
121017.
Đoàn
Đình Sáng.
TIẾP HỌA:
LƠ MƠ CHẲNG BIẾT
Hai làng hai tỉnh dửng dừng dưng
Quỷ khiến ma lùa đến ở chung.
Ra ruộng gom tay lo kiếm lúa
Lên giường ngoảnh mặt để trùng lưng.
Sáu mươi ngày cưới tâm luôn động
Chín chục thần suy lửa hết bùng.
Đôi cái thân già ngồi lãng đãng
Lơ mơ chẳng biết tại sao cùng . . . !
Trần Như Tùng
Nhờ Cao huynh sửa giúp đệ ở câu 5 DÂY RÀNG BUỘC thành:NIỀM QUAY QUẮT.
Trả lờiXóaXin cảm ơn Cao huynh !