KHÓC
Phải khóc thì vơi bớt đớn đau
?
Lệơi! Cố giúp nhỏ đi nào
Tuôn trào uẩn dạ, tan
cơn ám
Trôi hết thương lòng, xóa vết
dao
Hốc mắt bao
sâu hoài mãi chứa
Gánh đời mênh nặng biết đâu
trao
Trăng côi có khổ sau
rèm khuyết…
Ngâu vãi dai cơn …trút vợi
sầu ?
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
THÔI !...
Lệ khó làm vơi được nỗi đau
Can chi nài nỉ : " khóc lên
nào ! " ?
Muộn phiền dai dẳng khoan đầu kiếm
Thất vọng âm thầm xoáy mũi dao
Nhói tận tâm hồn, đâu kẻ cảm ?
Buốt từ tim óc, lấy ai trao ?
Làm người, lãnh nghiệp, thôi đành
vậy
Nhân loại nào ai chẳng khổ sầu ?!
Sông Thu
ĐỒNG HỌA:
ĐỌC THƠ CỐ NHÂN
Thơ buồn thương cảm nẫu lòng
đau
Cố cạn vơi đi với giọt sầu
Thoi thóp tim trào như trút
máu
Mê man trí liệt tựa đâm dao
Âu là nghiệp dĩ,khôn ai gánh
Cũng bởi số phần khó kẻ
trao
Sắc bén ngôn từ hơn mũi nhọn
Càng
sâu càng buốt biết chừng nào!
Thanh Hòa
CÙNG HỌA:
KHÓC ĐI EM
Vai đây em hãy
tựa đi nào
Nước mắt đầm
đìa vợi nỗi đau
Đừng sợ phai
son và nhạt phấn
Chớ lo sắc lưỡi
lại mềm dao
Đón chờ giông
bão lòng cam chịu
Nỏ ngại phong
ba dạ trót trao
Phương thuốc
thời gian hàn vết bỏng
Khóc đi cho vợi
bớt cơn sầu !
THIÊN HẬU
TIẾP HỌA:
TÌNH
SẦU...
Em xót xa, lòng ta nhói đau !
Lệ rơi đẫm áo tự đêm nào
Dòng đời nghiệt ngã bao tia
đạn
Miệng thế vô tình lắm nhát
dao
Đã lỡ chua cay hồn mộng gởi
Thôi đành dang dở mối tình
trao
Hai phương trời nhớ thương
vời vợi
Cùng chịu chung nhau
một gánh sầu !
Thy Lệ Trang
HỢP HỌA:
TIẾNG KHÓC CHÀO ĐỜI
Tiếng khóc chào đời mẹ bớt đau
Có chi hạnh phúc lớn hơn nào.
Hình thành chín tháng thân còn náu
Hít thở vài giây mệnh đã trao.
Đi học thu nhiều gương nghĩa khí
Vào đời mang những áng ca dao.
Tề gia trợ quốc lời xưa dạy
Để thế gian ni bớt bớt sầu .
Trần Như Tùng
CŨNG HỌA:
ƯỚC
Nước mắt mờ mi nhẹ khổ đau
Một mình quạnh quẽ mấy trăng nào
Yêu người lãng tử đời phiêu bạt
Thương kiếp tha nhân số viễn giao
Nếu biết thời gian hàn gắn lại
Ước tìm nơi chốn để nương trao
Muôn trùng vạn dậm xa thăm thẳm
Nghe tiếng mưa rơi ... tiếp nỗi sầu
Hồng Phượng
ĐỒNG HỌA:
GIỌT LỆ
Những lúc âm thầm nếm khổ đau
Lệ tuôn lặng lẽ tự khi nào
Chia ly xoắn ruột như đâm Kéo
Từ biệt thấm gan tựa cắt Dao
Thuở đó đường hoa
giăng mộng đón
Bây giờ chén rượu uống đời
trao
Từng đêm ướt gối lòng rưng
rức
Ánh Nguyệt lung linh dậy
bể sầu
Minh Thuý
Sao tình nỡ đổi mặc lòng đau
Hẳn chửa lần quên được thuở nào
Dưới ánh trăng thề câu hát tặng
Trong vườn ổi chín nụ cười trao
Tham giàu, bỏ bạn, người hoan hỷ
Trọng nghĩa, gìn tâm, kẻ tủi sầu
Để giữa mùa xuân tràn gió lạnh
Đêm dài tuyết đổ nặng cành dao
Phạm Duy Lương
CÙNG HỌA:
TÌNH ĐỜI
Sao tình nỡ đổi mặc lòng đau
Hẳn chửa lần quên được thuở nào
Dưới ánh trăng thề câu hát tặng
Trong vườn ổi chín nụ cười trao
Tham giàu, bỏ bạn, người hoan hỷ
Trọng nghĩa, gìn tâm, kẻ tủi sầu
Để giữa mùa xuân tràn gió lạnh
Đêm dài tuyết đổ nặng cành dao
Phạm Duy Lương
TIẾP HỌA:
TRĂNG MUỘN
Ta ngồi lặng lẽ nén cơn đau
Dõi bóng tri âm của thuở nào
Mộng đã tàn rơi dường cuốn lá
Tim còn quặn thắt tựa đâm dao
Buồn câu sắt đá người toan bỏ
Tiếc chữ ân tình kẻ trót trao
Lạnh buốt đêm tàn hồn đối cảnh
Cùng trăng thu muộn chuốc men sầu.
Nguyễn
Gia Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét