CẦU ĐIÊN
Nghĩ nhăng lắm lúc muốn mình
…điên
Bởi lẽ khi điên chắc hết
phiền
Nỗi muộn không đeo …vui tựa
trẻ
Chuyện đời chẳng biết…sướng
như tiên
Nhưng lo nặng lỗi cùng Cha
kính
Lại sợ chồn vai cả vợ hiền
Quắt quéo tâm can, mơ há dễ
Điên thì cũng phải…phúc phần
riêng !
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
CẦN TỈNH
TÁO !
Trốn tránh cuộc đời, mong được điên
Chỉ thêm chuốc lấy mọi ưu phiền
Khờ khờ khạo khạo, ngu cùng tận
Dở dở gàn gàn, khổ trước tiên
Mất trí, đâu nhìn ra lẽ phải
Loạn hồn, nào có nổi tâm hiền
Sao không tỉnh táo, hiên ngang bước
Vạch sẵn cho mình một lối riêng ?
Sông Thu
ĐỒNG HỌA:
THÓI THƯỜNG
Có kẻ ngán phiền - muốn được
điên!
Điên gây phiền toái - để ai
phiền?
Ông to phù phép ưa nên thánh,
Bà lớn vẽ bùa muốn hoá tiên,
Thế giới đảo điên - do kế ác,
Nhân sinh an lạc - bởi mưu
hiền,
Trắng đen loạn xị thôi xin
kiếu,
Trở lại răn mình - thận trọng
riêng!
Trương Văn Luỷ
CÙNG HỌA:
CHẲNG MUỐN KHÔN
Nhăng nhố nhiều khi thấy nổi
điên
Chi bằng giả dại, khỏi ưu
phiền
Mặt mày hung dữ,đâu như quỷ?
Dung mạo phi phàm,nào giống tiên ?
Dung mạo phi phàm,nào giống tiên ?
Chặc lưỡi,không ai là kẻ ác!
Lắc đầu,tất cả thẩy người
hiền !
Đành làm thế vậy lòng
vui quá
Giả bộ khờ ngu chỉ khổ riêng.
Thanh Hòa
TIẾP HỌA:
PHIỀN !
Suy nghĩ nhiều
khi cũng phát điên
Đời sao nhiều
chuyện quá ưu phiền
Nhìn quanh thế
giới bao bần cảnh
Ngó lại quê
mình lắm mỹ tiên!
Lũ lụt triền
miên dân đói khổ
Quan quyền tham
nhũng của tư riêng
Bao điều tàn
bạo lòng ray rức
Hoặc hóa thành
điên,hoặc thánh hiền !
THIÊN
HẬU
HỢP HỌA:
ĐIÊN TIẾT
Lắm khi điên tiết đến là điên
Họ cứ làm ra lắm sự phiền.
Áo thiếu một khuy thôi tiếp kiến
Quần thừa nhiều nếp hủy ưu tiên.
Chủ nhà hợm
hĩnh mê quan cách
Đầy tớ hung
hăng quẳng dịu hiền.
Phẫn nộ
được chi mà chuốc oán
Thưa cùng
quý hữu nỗi niềm riêng.
Trần Như
Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét