LỆ ĐÁ
Người đang hỏi tuổi đá
xanh rêu
Sao vẫn thinh câm, lẽ chẳng
chiều
Xoải cánh chim côi, hồn dáo dác
Quặn lòng ai lẻ, bóng cô liêu
Gió mây muôn hướng, rằng không cả
Ước mộng
trăm điều, hỏi được
nhiêu ?
Thạch lệ
xuyên sương dồn thổn thức
Âm thầm hồn đá mãi phiêu diêu!
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
ĐÁ
BUỒN
Đá
đã bao mùa phủ lớp rêu
Nằm
trơ ven lộ dưới trời chiều
Hồn
say nắng đốt niềm cô quạnh
Phận
tủi gió lùa nỗi tịch liêu
Mấy
kẻ thương thầm ? / không mấy cả !
Bao
người nhớ trộm ? / chẳng bao nhiêu!
Buồn
thay vẫn đó xanh màu áo
Đá
thế gan lỳ . .. bí chữ diêu
Phạm
Kim Lợi
ĐỒNG
HỌA:
HỒN ĐÁ
( Họa 4 vần )
Đã trải ngàn năm, mọc mốc rêu
Ngày đêm nắng sớm với mưa chiều
Ngậm ngùi cô quạnh trong hoang vắng
Ray rứt âm thầm giữa tịch liêu
Giông bão trần gian sao kể xiết
Ân tình cuộc thế chẳng bao nhiêu
Người qua kẻ lại thờ ơ bước
Đá vẫn một mình riêng cõi phiêu.
Sông Thu
CÙNG HỌA:
HÓA
THẠCH
Tượng
đá giờ đây phủ lắm rêu
Dạn dày mưa nắng trải bao chiều
Chinh nhân luôn bận đời ngang dọc
Cô phụ mãi chờ chốn tịch liêu
Mang nặng nghĩa tình còn thấm đậm
Dãi dầu sương gió chẳng bao nhiêu
Ngàn năm hóa thạch, không mờ nhạt
Hậu thế ngậm ngùi, phút lãng diêu.
Thanh Trương
Dạn dày mưa nắng trải bao chiều
Chinh nhân luôn bận đời ngang dọc
Cô phụ mãi chờ chốn tịch liêu
Mang nặng nghĩa tình còn thấm đậm
Dãi dầu sương gió chẳng bao nhiêu
Ngàn năm hóa thạch, không mờ nhạt
Hậu thế ngậm ngùi, phút lãng diêu.
Thanh Trương
CÙNG HỌA:
ĐỀN HOANG.
Bến vắng, đền hoang, cảnh quạnh liêu
Còn đâu Thánh ngự để tôn chiều
Cỏ lan, mái thủng, tầng tầng lá
Cửa mục, nền bong, lớp lớp rêu
Linh nghiệm, cầu xin thu mấy nhỉ?
Hồn thiêng, cứu rỗi được bao nhiêu?
Thời gian sàng lọc điều chân, ảo
Hoài niệm tan chìm chốn lãng diêu.
151017.
Đoàn Đình Sáng.
TIẾP HỌA:
DÃI TẤM THÂN RÊU
Nằm dài bên suối ĐÁ phong rêu
Dãi tấm thân ưu tắm nắng chiều.
Thượng đế an bài mong hữu ích
Thổ thần trợ lực tránh xiêu liêu.
Người quê ngơi nghỉ bao cô gái
Du khách đứng ngồi lắm thím nhiêu.
Mỗi sớm sương gieo vương hạt lệ
Như mừng được nhận lá bông diêu .
Trần Như Tùng
HỢP HỌA:
BỤI TRẦN
Ai từng khắc
khoải kiếp rong rêu
Ngày tháng
chông chênh hấp hối chiều
Một khắc hân
hoan vui tái hợp
Mấy canh buồn
bã hận đơn liêu
Vì đâu thân mọn
cam điêu đứng
Bởi lẽ cao xanh
rót bấy nhiêu ?
Dấu tích hành
trên miền tĩnh lặng
Bụi trần mơ đến
cõi tiêu diêu !
HỒNG PHƯỢNG
CŨNG HỌA:
TƯỢNG ĐÁ BAO
NĂM
(hoạ 4 vần)
Vách đá cheo
leo phủ lớp rêu
Ngàn năm còn
đọng ánh sương chiều
Đau lòng chinh
phụ nơi triền núi
Xót dạ chinh
phu chốn tịch liêu
Biên ải xa xôi
sầu biết mấy
Khuê phòng thầm
lặng khổ bây nhiêu
Nghìn thu mưa
gió trơ như đá
Thạch lệ ghi
hằn dấu lãng phiêu !
THIÊN HẬU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét