TỰ NGẪM
Ông cũng vợ con chả cậy nhờ
Xuân
thu lẩn thẩn phú cùng thơ
Nhìn đời lánh thế vờ ngơ ngẩn
Mặc thế thây đời giả láo lơ
Tuế tuổi chân tay rồi lẩy bẩy
Tháng năm mắt mũi hóa
hoa mờ
Râu phau, tóc bạc âu đành thế
Tay nắm, tay xòe chút thoảng vơ!
CAO BỒI GIÀ
BÀI HỌA:
LỜI VỢ
Thôi thôi, tỉnh táo cho tui
nhờ
Đừng phí thì giờ thẩn với thơ
Gặp rượu mần ơn xin cáo lỗi
Thấy mồi giả bệnh hãy làm lơ
Không nên` say xỉn, thần hồn
mất
Cũng chớ dây dưa, mắt lệ mờ
Gia cảnh nhà ta còn khốn đốn
Lẽ nào đeo mãi chuyện vu vơ ?
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA:
LỜI CHÀNG
Em
đừng mơ mộng để anh nhờ
Mì
gói no lòng cũng tại thơ!
Nhiều
lúc cơm khô nhưng gắng nuốt
Đôi
ngày bụng trống phải đành lơ!
Bạn
bè khuyên bảo thân càng tủi
Dòng
lệ tuôn rơi mắt lại mờ
Nào
trách ông tơ xe chỉ thắm
Thôi
thì nhường nhịn kẻo… bơ vơ!
Như
Thu
CÙNG HỌA:
ĐẤNG SINH THÀNH
Chớ bảo sinh con để lộc nhờ
Ra công nuôi nấng thuở còn
thơ
Sinh thành nghĩa nặng đâu nào
tính
Dưỡng dục ân sâu cũng bỏ lơ
Dẫu phải bôn ba người lão hóa
Cho dù bươn chải mắt hoen mờ
Sớm mong nhi tử nên danh phận
Để khỏi tiếng đời nói vẩn vơ.
Liêu Đình Tự
TIẾP HỌA:
TỰ NGẪM
Mõ chuông biết gõ chẳng ai nhờ
Xếp quyển thôi đành tệ với thơ
Oản dĩa vãn hồi nào héo lánh
Xôi phần cuối lễ cũng đành lơ
Sách đèn lạnh lẽo trùm sương ám
Nghiên bút quắt queo ngợp bụi mờ
Tưởng nhuộm được đầu đen thế chứ
Ai dè mồm vẫn khấn vu vơ!
PHAN TỰ TRÍ
HỢP HỌA:
TÍNH
KỸ
Gặp phải chàng ni khó được nhờ
Lắm tài, thêm tật khoái làm
thơ
Cà phê mấy cữ hồn ngơ ngẩn
Rượu đế vài chung mắt lẳng lơ
Facebook: bạn bè say hội ngộ
Mạng tình: trai gái hẹn vu vơ
Thôi thì em chịu mang danh ế
Để khỏi năm canh ngấn lệ mờ.
Thy Lệ Trang
CŨNG HỌA:
TỰ SỰ
Chồng như tớ chẳng vợ con nhờ
Ghép chữ ra vần,tội cả thơ
Tảng sáng vài câu buồn mộng vỡ
Xế chiều mấy đận khóc mơ lơ
Hồn ma bái lạy tàn hương ám
Bóng quế quỳ ôm vọng mắt mờ
Sự nghiệp gì đâu bì bõm ấy
Thân chừ gối mỏi đứng nhìn vơ!
Lý Đức Quỳnh
ĐỒNG HỌA:
NGUỒN VUI
Tớ chẳng lều văn, chẳng túp thơ
Viết tràn, có kẻ động lòng vơ
Chặn ngay phây búc - điều ngang ngược
Xâm phạm I meo - việc ám mờ
Thấy ác, phanh phui không thể bỏ
Nhìn gian, lột tả khó làm lơ
Mặc thây, chúng sẽ gây phiền toái
Gom chữ làm vui để tựa nhờ.
190716.
Đoàn Đình Sáng.
CÙNG HỌA:
ĐỪNG LẤY NHÀ THƠ
Lụi cụi đêm thâu mắt cũng mờ
Ngày thường lẩm nhẩm bận mài thơ
Khi như thân thiết khi ngờ ngợ
Lúc giống mơ màng lúc vẩn vơ
Việc xóm đang kêu chàng giả lảng
Chuyện nhà réo gọi ấy vờ lơ
Khuyên ai đến tuổi...chưa chồng vợ
Chớ lấy nhà thơ... khó thể nhờ
Trí Anh
HỌA TIẾP:
GỬI
Gửi chút vô tình mất ý thơ
Gửi đi uất hận sợ trăng mờ
Gửi Hằng câu nhớ e Hằng thẹn
Gửi Cuội lời buồn ngại Cuội lơ
Gửi nghĩa cho đời đời chẳng thiết
Gửi xanh cho lá lá đâu nhờ
Gửi không chốn nhận thành ngơ ngẩn
Gửi lại cho mình hóa vẩn vơ
Trí Anh
TIẾP HỌA:
XIN CAN
( Lời vợ chàng thi sĩ )
Thôi đừng viết nữa để tôi nhờ
Chữ nghĩa xa vời thẩn với thơ !
Say đắm nàng trăng làm vợ tủi
Mơ màng chú cuội khiến con lơ
Lẩm ba lẩm bẩm như người dại
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ tựa bóng mờ
Sống thật đi ông, đừng mộng ảo
Hơi đâu bận trí chuyện vu vơ !
Sông Thu
HỢP HỌA:
TỰ BẠCH
Nếu giỏi và khôn đã vợ nhờ.
Tối ngày lẩn thẩn mấy vần thơ
Dăm sô học thuyết trò đâm ngán
Một mớ giáo điều bạn cũng lơ.
Đốt đuốc tự khen rằng đuốc tỏ.
Trông trăng lại trách tại trăng mờ.
Đinh ninh cứ ngỡ ta là nhất
Canh vắng đêm trường mộng vẩn vơ
Huy Vụ 20/07/16
CŨNG HỌA:
GIÀ SA CƠ
Già mất tiền hưu, chẳng chỗ nhờ
Tháng năm buồn tủi gửi vào thơ
Trà xanh nhấm nháp không đành nhịn
Cơm bụi lai rai chẳng thể lơ
Xướng hoạ đôi câu, vần tắc tị
Rượu trà vài chén, trí lu mờ
Ôi chao lão hạc sao bê bết
Thiên hạ coi mình, loại bá vơ
Người Nay
ĐỒNG HỌA:
TẠI NÀNG THƠ
Gặp nỗi éo le thôi hết nhờ
Cuộc tình chấm dứt tại NÀNG THƠ
Bao năm thắm thiết hằng mong đợi
Một phút bàng hoàng nỡ ngó lơ
Tưởng được tương phùng đời ấm áp
Ai ngờ tan vỡ chuyện tầm vơ
Những ngày còn lại sao vô vị
Mỏi mắt chờ ai chốn tít mờ !
THIÊN HẬU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét