LUẬN KHÔN DẠI
Dại lắm phen rồi cũng phải khôn
Dại đâu dại mãi chẳng nên
khôn
Khôn mồm ngữ xảo thành ra
dại
Dại lưỡi lời lành lại hóa khôn
Khôn bẫy cùng lừa, tàn cuộc: dại
Dại ngay với tín, kết cùng : khôn
Thua chưa hẳn dại, khôn nào
thắng…
Dại vẫn nan tường, khó luận khôn !
Cao Bồi Già
11-07-2016
BÀI HỌA:
CHẲNG BÀN
KHÔN?
Dại chi cho lắm hết đường
khôn,
Khôn chợ dại
nhà loạn cả khôn?
Khôn mấy đường quyền
xem phải dại,
Dại ba tấc lưỡi thấy
đâu khôn?
Khôn lừa thiên hạ coi chừng
dại,
Dại phỉnh anh em liệu có
khôn?
Khôn tỏ rõ ràng ai dám dại
Dại luôn đeo đẳng
chẳng bàn khôn?
Bình
Định,chiều 11.06.2016
VÕ
TẤN HÙNG
ĐỒNG HỌA:
KHÔN DẠI
Dại hoài tự nhủ khó mà khôn
Dại mãi người ta biết chẳng khôn
Khôn nghĩ hầu như mình giả dại
Dại tin nào phải dạ tường khôn
Khôn luôn gian dối thì thành dại
Dại vẫn thật thà thế mới khôn
Khôn dại trong lòng đâu dễ đoán
Dại thường bỡn cợt…giỏi tài khôn!
Như Thu
TIẾP HỌA:
KHÔN VÀ DẠI
Trẻ dại nên người phải học khôn
Nhập nhằng lắm dại cũng nhiều khôn
Khôn từ vạn kiếp bao lần dại
Dại bởi muôn đời chẳng mấy khôn
Khôn kẻ bày khôn mà hóa dại
Dại người giở dại lại lòi khôn
Ngỡ khôn để mãi còn đau dại
Biết dại cho lòng được rõ khôn
Lý Đức Quỳnh
HỢP HỌA:
DẠI
KHÔN
Sao cứ bàn hoài chuyện dại
khôn?
Gặp thời kẻ dại tưởng mình
khôn
Lấy chồng kiết xác : khôn
thành dại
Cặp lão thừa tiền: dại hóa
khôn
Mẹ Mốc tìm khôn trong cái dại
Chàng Tôn giả dại giữa càn khôn
Hỏi phường bán nước khôn hay
dại?
Ôi nhức đầu vì chữ dại khôn !
Thy Lệ Trang
CŨNG HỌA:
KHÔN DẠI
Nhiều kẻ ma lanh lại bảo khôn
Trên đời sao dám gọi mình
khôn ?
Cậy tài lắm lúc mang danh
xuẩn
Nhờ khó đôi khi ló cái khôn
Cố gắng bao che hành động xấu
Đừng hòng nhận được tiếng tâm
khôn
Không ai cam chịu người lừa
mãi
Tìm cách xa dần bọn lõi khôn
Thục Nguyên
ĐỒNG HỌA:
KHÔN DẠI
KHÓ PHÂN
Chưa hẳn quan quyền rặt kẻ khôn
Còn hàng dân dả chẳng ai khôn
Lấy gì làm chuẩn đo khôn, dại
Để chỉ ra người xếp dại, khôn ?
Quân tử thất thời mang tiếng dại
Tiểu nhân đắc thế được danh khôn
Hơi đâu phí sức so khôn dại
Giữ tấm lòng son, ấy đã khôn !
Sông Thu
CÙNG HỌA:
DẠI VÀ KHÔN
Mơ hồ, ảo vọng tưởng mình khôn
Nhìn bước đường đi thấy chả khôn
Khối kẻ to đầu nhưng quá dại
Nhiều thằng nhỏ “trái” lại tinh khôn
Tranh giành giữa xóm, vơ toàn dại
Nhường nhịn trong nhà, giật hết khôn
Trí mụ, ngỡ minh là chuốc dại
Được lòng thiên hạ ấy người khôn.
120716.
Đoàn Đình Sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét